Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Vẻ mặt Tự Như Linh cứng lại, có vẻ không biết làm sao, một lát sau cô ta mới lấy lại tinh thần, khép tay lại: “Vậy tôi đi trước.”

Chờ cô ta đi rồi, Mục Đình Sâm dẫn Đới Duy vào văn phòng: “Cậu làm ăn kiểu gì thế? Bàn làm việc của cậu ngay cửa phòng tôi, cậu canh cửa thôi mà cũng không làm được à? Ai cho người khác vào văn phòng của tôi bừa bãi thế? Nếu không có chuyện quan trọng, không ai được lên tầng lầu này, cậu hiểu không? Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, nếu để cho Tự Như Linh đến đây mà tôi không biết gì cả, thì cậu đừng làm nữa!”

Đới Duy bị mắng, sửng sốt: “Không phải chứ… mấy lần trước tôi không thấy ngài nói gì, tưởng hai người quen biết, quen đến mức ngài sẽ không để ý. Hơn nữa cô ta đối nhân xử thế rất tốt, miệng ngọt, tôi không từ chối được… tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ không để cô ta vào.”

Mục Đình Sâm thở dài: “Thôi bỏ đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tức chết vì cậu, cậu ra ngoài đi!”

Đới Duy âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn quay lại cửa tiếp tục “trông cửa”, nghe thư ký thì có vẻ nhàn đấy, bình thường Mục Đình Sâm cũng ít sai anh ta đi làm việc, ngoại trừ sắp xếp lịch trình và sửa sang lại văn kiện cần thiết, phần lớn thời gian anh ta rất rảnh, nhìn bề ngoài có vẻ là chuyện tốt, nhưng thật ra chỉ là người trông cửa…

Tự Như Linh cũng chẳng vứt cúc áo của Mục Đình Sâm mà cần thận giữ lại. Cô ta biết rõ mình đang làm cái gì, nhưng cô ta không thể kiềm chế được tình cảm ngưỡng mộ của mình đối với Mục Đình Sâm, vừa thấy anh đến, cô ta hệt như đặt mình trong sao trời, còn anh là ngôi sao chói sáng nhất, giữa hàng ngàn hàng vạn vì sao, chỉ có anh là hấp dẫn được ánh mắt cô ta.

Ôn Ngôn làm xong công việc buổi sáng, nhàn nhã tán gẫn, nhắn tin cho Mục Đình Sâm, hình ảnh là một ly cà phê vừa gọi xong: em rảnh lắm, hình như em đến đúng chỗ rồi, không cần bận nhiều việc.

Nghe điện thoại reo lên, Mục Đình Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào văn kiện mà không hề nhúc nhích, dù gì thì anh cũng chả biết Ôn Ngôn nhắn tin đến, trước giờ cô không chủ động tìm anh. Chờ sau khi anh xem văn kiện xong đã là hơn 10 phút sau, bấy giờ mới hờ hững để ý điện thoại, vừa thấy là giật nảy lên, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trêи màn hình trượt: ngại quá, ban nãy anh đang bận, không phát hiện tin nhắn. Em uống ít cà phê chút, còn phải cho Tiểu Đoàn Tử uống sữa đấy.

Ôn Ngôn nhìn tin nhắn, không đáp ngay, vừa nãy cô vừa thấy trêи mạng có người nói, người thích mình chắc chắn sẽ trả lời tin nhắn của mình ngay mới nhắn cho Mục Đình Sâm, ai ngờ lâu như vậy anh mới nhắn lại, còn “dạy dỗ” cô, trong chốc lát, Ôn Ngôn không có hứng muốn nói chuyện với anh.


Cô không biết Mục Đình Sâm vừa gửi tin xong là nhìn chăm chú vào điện thoại chờ cô đáp lại, hồi lâu sau không thấy gì, anh không nhịn được gọi điện thoại cho cô luôn: “Em đang làm gì vậy?”

Cô không để ý mà nói: “Em không làm gì cả, đổi cà phê thành nước trái cây thôi, rảnh đến mức ngồi bám điện thoại, lướt xem bộ phim gần đây tương đối hay, bây giờ anh có bận không?”

: Dĩ nhiên là anh bận, nhưng công việc không quan trọng bằng lời nói của cô, không tính được gì: “Không bận, hay là trưa nay chúng ta ăn cơm chung đi? Anh đi đón em.”

Khóe môi Ôn Ngôn vô thức cong lên: “Được, lâu rồi chúng ta không ăn cơm tây, đi ăn cơm tây đi, trưa nay anh đến đón em, anh chọn quán, tốt nhất là gần chỗ công ty hai chúng ta thì tương đối ổn, vậy thì không sợ muộn giờ làm chiều.”

Mục Đình Sâm vừa bắt đầu tra xét vị trí quán cơm tây gần đây trêи máy tính, vừa nói với điện thoại: “Được, tan làm chờ anh.”

Cúp máy, nụ cười trêи mặt Ôn Ngôn còn chưa tan. Từ Dương Dương ngồi gần đó, không nhịn được mà hỏi: “Chị Ôn Ngôn, chị gọi điện thoại với ai thế? Cười ngọt ngào vậy, là ông xã nhà chị phải không?”

Ôn Ngôn gật đầu: “Đúng thế, anh ấy đến đây đón chị đi ăn cơm.”

Mặt Từ Dương Dương đầy vẻ hâm mộ: “Hai người kết hôn bao lâu rồi? Còn ngọt ngào lãng mạn như thế.”

Ôn Ngôn cần thận tính: “Chắc là vài năm… chị cảm giác thời gian rất dài, thật ra giữa hai người bọn chị không ngọt ngào lãng mạn gì đó như em nghĩ đâu, chỉ là thỉnh thoảng anh ấy dâng trào tâm huyết mới như thế, bình thường thì không.”

Từ Dương Dương cho là cô đang khiêm tốn: “Tình cảm vài năm mà còn tốt như thế, chắc chắn ngài Mục là một người tốt, nên mới ăn nhịp với người tốt như chị.”

Người rất tốt 4? Ôn Ngôn cười không nói gì, cô không biết Mục Đình Sâm có được coi là người tốt hay không, cũng không biết bản thân mình có được coi là người tốt hay không, chữ “tốt”

này rất khó định nghĩa.

Bên ngoài phòng phẫu thuật khoa phụ sản bệnh viện.

Diệp Quân Tước lằng lặng ngồi chờ trêи xe lăn, A Trạch ở bên cạnh Diệp Quân Tước.


Khúc Thanh Ca đang phẫu thuật, đứa nhỏ mà cậu ta đang mong chờ sẽ bị giết ngay thôi.

Diệp Quân Tước tưởng rằng mình sẽ rất bình tĩnh, đến bệnh viện từ sớm, khi làm một loạt kiểm tra trước phẫu thuật, Diệp Quân Tước không có cảm giác gì, nhưng sau khi Khúc Thanh Ca bị đưa vào phòng phẫu thuật, không hiểu sao Diệp Quân Tước có hơi khó chịu nôn nao. Cậu ta nghĩ đến cái vẻ lớn bụng của Trần Mộng Dao, cũng nghĩ đến vẻ đáng yêu của Tiểu Đoàn Tử, cậu ta không ghét con nít, chỉ ghét dòng máu dơ bẩn của mình bị kéo dài…

“Thiếu gia, nếu lão gia biết chuyện này thì làm sao đây? Khôi phục sau khi phẫu thuật và những thứ khác nữa, chúng ta đều ở cùng nhà, rất khó để không bị phát hiện…” A Trạch hơi lo lắng.

Diệp Quân Tước không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện này: “Phát hiện ra thì sao? Đến lúc đó đã không còn đứa bé nữa, ông ta có giằng co thế nào cũng vô dụng.”

A Trạch muốn nói lại thôi, không hiểu sao anh ta thấy Khúc Thanh Ca hơi đáng thương, trong hôn nhân mà không có con là một chuyện rất đau lòng. Bỗng nhiên Diệp Quân Tước hỏi: “Còn bao lâu nữa thì An Nhã sinh?”

A Trạch nói: “Chắc là mùa xuân, cụ thể thì tôi không nhớ rõ.”

Đúng vậy, hẳn là mùa xuân, con của Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh cũng sẽ sinh vào lúc đó…

Sau khi im lặng ngắn ngủi, Diệp Quân Tước nói: “Đi vào bảo bác sĩ ngừng giải phẫu nếu còn kịp…”

A Trạch giật mình, lập tức đẩy cửa phòng phẫu thuật à: “Khoan đã! Không phá đứa bé này nữal”

Phẫu thuật sinh non mang thai ít tháng chỉ có thể coi như tiểu phẫu, cho nên quy cách không nghiêm như phẫu thuật bình thường, nghe thấy tiếng của A Trạch, bác sĩ gây tê hoảng hốt run tay, ống tiêm đầy thuốc mê rơi xuống đất.

Khúc Thanh ca cũng hoảng sợ: “A Trạch, anh nói gì?”


A Trạch nói rõ từng chữ: “Cậu chủ hồi hận, giữ đứa bé này lại cho côi”

Khúc Thanh Ca không thể tin được, lập tức đỏ mắt: “Thật…

thật sao?”

A Trạch nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Chính miệng cậu chủ nói!”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng thế, một đứa bé khỏe mạnh như thế này, làm gì cần phá? Vậy là tốt rồi, về nhà đi, dưỡng thai cho tốt.”

Khi Khúc Thanh Ca đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Quân Tước đã đẩy xe lăn đi xa. Cô ta nhanh chóng đuỏi theo, chủ động đầy xe lăn cho Diệp Quân Tước, vui vẻ nói: “Quân Tước, cảm ơn anhl”

Đột nhiên Diệp Quân Tước giơ tay ngừng xe lăn lại, phát hiện không thể đẩy về trước được nữa, Khúc Thanh Ca hoang mang: “Sao thế?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui