Anh mấp máy môi, gọi A Trạch: “Nhìn camera giám sát, lúc tôi ăn cơm, có ai tới phòng tôi không?”A Trạch hơi nghỉ hoặc một chút: “Bên trong gian phòng không có giám sát, phòng ngủ bên này đều không có giám sát, chỉ có bên ngoài có.”
Anh nhìn A Trạch, ý vị thâm trường nói: “Bên ngoài phòng tôi có giám sát, đối diện với cửa vào, chỉ là anh không biết mà thôi, ông già lắp đấy, anh tìm ông ta là được rồi, không cần che giấu.”
A Trạch cần thận gật đầu: “Được, tôi lập tức liền đi.”
Năm phút về sau, A Trạch trở về: “Thiếu gia, là Lê Thuần! Lúc cô ta đến nhìn đông nhìn tây, xác nhận không có ai mới tiến vào, không biết cô ta vào đã làm gì, nhưng lúc đi ra khá bình tĩnh, cũng không thấy cô ta cầm thứ gì, có đồ bị mất sao? Hôm nay cô ta mới nói với tôi muốn từ chức, bảo tôi chuyển lời cho anh.”
Thần sắc Diệp Quân Tước lạnh xuống: “Lập tức tìm tới cô ta, mang cô ta đến dưới tầng hầm, ngay lập tức khống chế lại điện thoại di động của cô ta, đừng để cô ta xóa bỏ bất kỳ thứ gì.”
A Trạch nghe vậy biết có thể sắp xảy ra chuyện, vội vàng mang lên người đi tìm Lê Thuần. Lê Thuần đang thu dọn đồ đạc rời đi, sau khi cửa đẩy ra, cô còn chưa kịp phản ứng đã bắt. Cô không nghĩ tới sự việc lại bại lộ nhanh như vậy, trách không được Kính Thiếu Khanh bảo cô phải cẩn thận hơn…
Sau khi cô được đưa tới tầng hầm, cô bị người ta ném đến trước mặt Diệp Quân Tước, đầu gối đập xuống sàn nhà đau nhức, làm cô trong lúc nhất thời không cách nào đứng lên.
Diệp Quân Tước ngồi trên xe lăn nhìn xuống cô, vừa liếc nhìn điện thoại di động của cô, thấy được tin nhắn cô đã liên hệ với Kính Thiếu Khanh, anh lạnh giọng hỏi: “Hôm nay cô đã đi gặp Kính Thiếu Khanh? Trước kia cô gặp anh ta đều sẽ nói cho tôi biết, là vì thay tôi làm việc, lần này, sao không có nói cho tôi?
Hả? Nghe nói cô muốn từ chức, cái này cũng thật trùng hợp, cô thành thật nói cho tôi, anh ta bảo cô làm cái gì? Cô ngoan ngoãn nói ra, tôi sẽ nhân từ chút.”
Lê Thuần cắn răng nói: “Anh ấy không có muốn tôi làm gì, tôi chỉ là muốn đi đến nơi khác, cho nên mới từ chức, lần này tôi gặp mặt anh ấy là vì chuyện riêng, cũng là kết thúc, cho nên không có nói cho anh.”
Diệp Qun Tước đưa điện thoại di động nhét vào trước gót chân cô: “Vậy cô nói một chút, cô vào phòng tôi làm gì? Vẫn là thừa dịp lúc tôi không có ở đấy.”
Cô cắn môi không lên tiếng, thực sự tìm không thấy cái cớ gì phù hợp, bởi vì thân phận của cô không thể tùy ý vào phòng Diệp Quân Tước, người có thể tùy tiện ra ngoài không có mấy người, dùng cái cớ gì đều không thích hợp, sẽ còn lộ ra rất ngu ngốc.
Diệp Quân Rước ra hiệu soát người, có lẽ là A Trạch sợ Lê Thuần thiệt thòi, liền tự thân ra tay, tay rất quy củ tìm trên người Lê Thuần, phát hiện một cái túi nho nhỏ bịt kín, bên trong là vài sợi tóc, là tóc Diệp Quân Tước.
Sắc mặt Diệp Quân Tước trầm xuống cực độ: “Là Kính Thiếu Khanh bảo cô làm như vậy? Tôi cũng nghĩ có ngày cô sẽ phản bội tôi, cho tới bây giờ không có tin tưởng cô qua, nhưng đây là cô tự tìm. A Trạch, xử lý cô ta, sạch sẽ một chút.”
A Trạch muốn nói lại thôi, chậm chạp không có động tác. Diệp Quân Tước nghiêng mặt qua nhìn anh: “Làm sao? Không xuống tay được? Một khi cô ta đem đồ giao cho Kính Thiếu Khanh, anh biết tôi sẽ gặp phải chuyện gì không? Tôi sẽ từ thiếu gia Diệp gia, biến thành phạm nhân tử hình, thế đạo này không phải là như vậy sao? Ai không may, người đó chết trước.”
A Trạch không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy, nhưng vẫn nhịn không được cầu xin: “Đồ vật không phải không đến tay Kính Thiếu Khanh sao? Giáo huấn cô ta một chút rồi ném đi thôi, cô ta là một phụ nữ…”
Ánh mắt Diệp Quân Tước trở nên lặng xuống: “Anh đang dạy tôi làm việc sao?”
A Trạch không dám nói nữa, một tay nhắc Lê Thuần lên. Lúc này, Diệp Quân Tước nhìn Lê Thuần nói: “Nhất định cô còn có di ngôn, cho cô gọi điện lần cuối cùng, muốn gọi cho ai, tùy cô, chẳng qua là… thời gian trò chuyện, hạn một phút.”
Lê Thuần giật mình, nhặt điện thoại trên đất lên, nhìn dãy số của Kính Thiếu Khanh, nước mắt rơi trên màn hình.
Cô sợ hãi, cô sợ chết, cô có kiên cường nữa cũng chỉ là phụ nữ, cô rất muốn sống sót, rất muốn có người tới cứu cứu cô, nếu lúc trước, cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên tìm đến là Kính Thiếu Khanh, chỉ là bây giờ, cô đã không có tư cách nữa rồi.
Cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại, cô biết, có thể Kính Thiếu Khanh sẽ không tiếp, lúc này, nhất định anh đang cẩn thận chăm sóc người vợ mang thai Trần Mộng Dao.
Cũng ngoài dự đoán, điện thoại được kết nói.
Một khắc này, nước mắt rơi như suối trào, thân thể cô run rẫy không ngừng, cực lực nhịn khóc, đem dục vọng cầu cứu bóp chặt xuống: “Thiếu Khanh, đời này gặp anh, em đã dùng hết may mắn, dừng ở đây đi.” Nói xong, cô cúp điện thoại, thậm chí tiếng đáp lại của Kính Thiếu Khanh cô còn chưa nghe được, cũng không biết anh có nghe được việc cô gặp chuyện không.
Diệp Quân Tước nhìn một màn này, mặt không thay đổi khống chế xe lăn đi về phía cửa: “A Trạch, đưa tôi về nhà đi, chuyện này giao cho người khác làm đi, dù sao anh cũng không xuống tay được.”
A Trạch dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn những người khác một chút, ý tứ anh là, đừng dùng thủ đoạn quá ác liệt đối phó Lê Thuần.
Về đến phòng, Diệp Quân Tước giống như tùy ý nói: “Anh có thể đi, đi hỏi Khúc Thanh Ca bụng của cô ta có khó chịu không, buổi tối lúc ăn cơm bị đập vào.”
A Trạch nhìn Diệp Quân Tước, có chút bất ngờ, từ lúc nào Diệp Quân Tước quan tâm tới Khúc Thanh Ca? Anh lên tiếng: “Vâng.”
Đi đến trước cửa phòng Khúc Thanh ca, anh đột nhiên nghĩ đến có thể cầu cứu Khúc Thanh Ca, vội vàng đến không kịp gõ cửa, đẩy cửa xông vào: “Phu nhân, xin theo tôi xuống tầng hầm!”
Khúc Thanh Ca vừa tắm rửa xong thay áo ngủ, bị giật nảy mình: “A Trạch? Anh làm gì vậy? Sao không gõ cửa phòng, lỡ như tôi không mặt đồ thì sao? Chuyện gì thế?”
A Trạch không để ý tới, dắt lấy cỗ tay của cô liền chạy về phía tầng hầm, lúc chạy đến, Lê Thuần đang bị người khác bóp cổ, nhìn qua sắp không được. Khúc Thanh Ca bị dọa đến mở to hai mắt: “Dừng tay! Các người đang làm cái gì? Dừng tay!”
Lê Thuần được nhặt về cái mạng, được A Trạch mang đi.
Khúc Thanh Ca nhận lấy kinh hãi, đồng thời cũng rất khiếp sợ cùng phẫn nộ, vọt tới trước phòng Diệp Quân Tước chất vấn: “Anh làm gì? Anh cho rằng mình là ai? Sinh mệnh người khác có thể tùy tiện lấy đi sao? Anh đừng có quá đáng!”
Diệp Quân Tước giống như là đã sớm ngờ tới cô sẽ phát hiện, thần sắc lạnh nhạt: “Tôi chà đạp sinh mệnh ai? Lê Thuần không phải được cô cứu rồi sao? Tay người Khúc gia và người Diệp gia đều không có sạch sẽ, cô cũng vậy, tôi cũng vậy.”
Khúc Thanh Ca nhất thời nghẹn lời, lại hỏi: “Anh sẽ không tìm người xuống tay với cô ấy lần nữa chứ? Em biết cô ta chọc vào anh, lần này bỏ đi, người ta là một phụ nữ, sao phải tuyệt tình như thế?”
Anh nhàn nhạt lườm cô một chút: “Từ lúc cô vào cửa đến giờ, tôi có làm cái gì sao? Tôi cũng không nói sẽ giữ cô ta không thả.”
Cô không nhìn ra thái độ của anh, nhưng nghĩ đến A Trạch đã đưa người đi, cũng không nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...