Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Tiếng cười của Ôn Ngôn từ trên lầu truyền đến dưới lầu, cũng truyền đến tai Trần Nặc, Trần Nặc ngầm xoa xoa biểu đạt bất mãn: “Tôi ba mươi rồi còn chưa kết hôn, thật sự là mát thể diện của đàn ông…”

Trên đường, Ôn Ngôn lấy cái giương nhỏ từ trong túi ra xử lý lại lớp trang điểm, vừa rồi đi ra ngoài gấp, cô trang điểm vội vàng, son môi đều bôi lệch.

Vừa chỉnh sửa xong, Mục Đình Sâm liền đưa tay chuyển qua mặt của cô, ngón tay hướng đến môi cô lau một lượt: “Đã nói không cần đỏ như vậy, những cái son kia của em sớm muộn gì cũng bị anh ném đi.”

Cô đưa tay đẩy tay của anh: “Em thật sự là mỗi giờ mỗi khắc muốn đánh anh, em mới vừa chính xong, chỗ nào đỏ chứ? Em đã chọn màu nhạt nhất rồi, là môi em vốn đã đỏ có được hay không? Thẳng nam ung thư, không cứu nỗi!”

Anh thấy cô không dám lấy son ra, đắc ý ngoắc ngoắc môi.

Sau khi tức giận nửa phút, Ôn Ngôn còn phải ngồi thêm một đoạn nữa, hỏi: “Diệp Quân Tước bên kia, vẫn chưa có tiến triển sao? Người Diệp gia thật sự rất cần thận.”

Mục Đình Sâm cầm khăn tay lau sạch vết son môi trên ngón tay: “Vấn đề không lớn, Diệp Quân Tước đã xuất viện, có thể tìm cơ hội khác, chân của cậu ta muốn hoàn toàn khôi phục còn cần thời gian, bây giờ bầu không khí Diệp gia cũng rất khẩn trương, không để ý tới trần Mộng Dao và Thiếu Khanh bên kia, bây giờ bọn họ trôi qua rất an ổn. Chỉ cần Diệp Quân 3 Tước không có động tác gì, thời gian không là vấn đè.”

Đến công ty Ôn Ngôn, lúc cô xuống xe Mục Đình Sâm đột nhiên kéo cô qua, hôn môi cô: “Son môi không cho phép tô thêm.”


Ôn Ngôn kinh hoảng mắt nhìn Trần Nặc trên ghé lái, đỏ mặt bám một cái trên cánh tay anh, thấp giọng mắng: “Vô sỉ!”

Anh cười đưa mắt nhìn cô chạy xa, chợt nghe thấy Trần Nặc không nhịn được cười, anh thu hồi vẻ cười, ngồi nghiêm chỉnh: “Cười cái gì? Cầu độc thân.”

Trần nặc không cười được nữa, Mục Đình Sâm vẫn như vậy, nói thẳng kích lòng người, cẩu độc thân không xứng để cười sao? Thật vô lý.

Tập đoàn Kính thị.

Kính Thiếu Khanh vội vàng mở cuộc họp hàng tháng, thời điểm cùng quản lý cấp cao đi ngang qua khu làm việc, thấy Trần Mộng Dao cởi áo khoác ra chỉ mặc áo len mỏng, vừa cùng quản lý cấp cao nói chuyện, vừa nghiêm khắc chỉ cô một chút, tiện thể dùng ánh mắt uy hiếp.

Trần Mộng Dao thè lưỡi, mặc thêm áo khoác dày vào, cô cảm thấy cồng kềènh giống chim cánh cụt, tăng thêm bụng lớn, kia thật là muốn bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi, mặc quần áo có đắt đi nữa cũng không tránh khỏi. Ở công ty thật vất vả ỷ có hơi ấm có thể cởi áo ngoài, còn bị nhìn chằm chằm.

Lúc trước người có quan hệ tốt với cô – Tiểu A đã bị điều đi, bây giờ trong công ty người biết cô là Kính phu nhân, bà chủ, ngoại trừ lôi kéo làm quen với cô, không có một người nói chuyện hợp nhau, chủ quản cho cô công việc cũng ít đến đáng thương, cô nhàm chán thường xuyên ở công ty ngủ, vừa ngủ chính là nửa ngày, đây là Kính Thiếu Khanh đang biến tướng buộc cô mau về nhà dưỡng thai.

Cái này cũng chưa tính, Hạ Lam còn thường xuyên đến công ty cho cô, sợ Kính Thiếu Khanh chăm sóc cô không đủ chu đáo, Hạ Lam không biết, Kính Thiếu Khanh chăm sóc tỉ mỉ đến khiến tình trạng khiến người giận sôi, thời gian đến cô đi nhà vệ sinh đều có quy định, nói quá lâu đối với con không tốt! Không thể ăn thì kiên quyết không cho phép ăn, làm cho cô chỉ muốn nhanh dỡ hàng, một thân nhẹ nhõm.

Đến phòng họp, Kính Thiếu Khanh vừa ngồi xuống, điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh cầm lấy xem xét, là số xa lạ gửi tin nhắn tới: “Em không có ý định tiếp tục làm việc dưới tay Diệp Quân Tước, như thế có thể gặp mặt không?”

Là Lê Thuần, cô ta luôn luôn âm hồn bát tán như thế, kéo vào danh sách đen một só, lại đổi một số, anh cân nhắc có phải là mình nên đổi số, nhưng nghĩ lại, anh vẫn luôn không thể triệt để xác nhận Diệp Quân Tước đến cùng có phải Triển Trì không, mà bây giờ Lê Thuần lại đang làm việc ở bên Diệp Quân Tước, điểm này, có thể lợi dụng không?

Anh từ đầu đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại sợ liên lụy đến phiền phức khác, cho nên không có áp dụng, bây giờ Lê Thuần nói không có ý định giúp Diệp Quân Tước làm việc, anh liền có chút do dự, lỡ như là thật sao? Anh và Lê Thuần, cũng coi như có giao tình, chỉ là không thể phát triển được theo ý nguyện của người kia mà thôi.

Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng trả lời: “Ba giờ chiều liên hệ.”


Giữa trưa bồi Trần Mộng Dao cơm nước xong xuôi, anh liền đưa cô đến văn phòng ngủ trưa, anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, lúc Trần Mộng Dao ngủ, anh nhẹ nói: “Em ngủ ngon, ba giờ chiều nay anh có việc phải ra ngoài một chuyền, về rất nhanh, tối về sẽ làm món ngon cho em.”

Trần Mộng Dao mơ mơ màng màng nói: “Được, đi đi, đừng quấy rầy em ngủ…”

Anh lấy lại bình tĩnh, rón rén mặc thêm áo khoác rời khỏi công ty, lên xe mới gọi điện thoại cho Lê Thuần: “Đến quán cà phê Đông Hạng bên kia.”

Quán cà phê là địa điểm công chúng, không ầm ï, nhưng người cũng không ít, gặp Lê Thuần phù họp, đối với cô ta, anh phải có tâm lý đề phòng.

Đến quán cà phê, không bao lâu Lê Thuần liền đến, cô ta luôn yêu thích màu sắc yên lặng lại trầm lắng, từ tóc đến cách ăn mặc quần áo, đều là đen nhánh, cộng thêm một bộ dáng luôn luôn an tĩnh, khiến cho người khác đứng chung cảm thấy kiềm nén.

“Đến một nơi vắng vẻ như vậy, là sợ bị Trần Mộng Dao biết anh tới gặp em?” Lê Thuần nửa đùa nửa thật hỏi.

“Tìm tôi có chuyện gì? Nói thẳng.” Kính Thiếu Khanh đi thẳng vào vần đề.

Lê Thuần gọi đến nhân viên phục vụ đặt một chén cà phê, lúc này mới cắt vào chính đề: “Em tìm anh không nhất định là có việc, không phải em đã nói rồi sao? Chỉ là muốn gặp anh một lần. Em không có ý định giúp Diệp Quân Tước làm việc, rất nhanh sẽ rời khỏi khu thành thị này, chỉ là nghĩ trước khi đi, gặp anh một chút. Đối với tất cả việc trước đó, thật xin lỗi, em đánh giá cao tình cảm của chúng ta, đánh giá thấp yêu thương của anh đối Trần Mộng Dao, nếu như có thể, cũng giúp em nói với Trần Mộng Dao một tiếng xin lỗi.”

Quen biết nhiều năm như vậy, cô ta có nói thật hay không, Kính Thiếu có thể cảm nhận được, thần kinh căng cứng cũng buông lỏng xuống: “Từ trước đến nay tôi luôn rộng lượng, cô đến cùng cũng không làm cho tôi tổn thất gì, cho nên, tôi tha thứ cho cô. Về sau tự sống tốt, đừng để cho mình sa đọa làm chuyện ngu ngốc.”


Lê Thuần gục đầu xuống, hốc mắt phiếm hồng: “Giọng nói anh nói chuyện với em, lại giống như trước, thế này… thật tốt. Về sau, nếu có cần em hỗ trợ, cứ mở miệng, coi như làm đền bù.

Em biết… có thể đời này anh cũng sẽ không sẽ liên lạc lại em, coi như, em tự tìm điểm an ủi đi.”

Lời nói này vừa nói ra, Kính Thiếu Khanh tay nắm chặt chén nước trước mặt: “Tôi chỉ cần cô giúp tôi làm một chuyện.”

Lê Thuần ngước mắt nhìn anh: “Anh nói đi.”

Anh dừng một chút: “Trước lúc cô rời khỏi Diệp Quân Tước, giúp tôi lấy chút tóc của cậu ta, máu cũng được, nhưng là độ khó tương đối lớn, vẫn là lấy tóc thì dễ hơn. Đừng hỏi vì cái gì, có giúp hay không tùy cô, tôi không bắt buộc. Làm chuyện này khẳng định là có nguy hiểm, phải cẩn thận nhiều hơn nữa.”

Lê Thuần không phải người ngốc, biết chuyện này có tính nguy hiểm: “Nếu em xảy ra chuyện, anh có đau lòng không?”

Anh khẽ nhíu mày: “Không phải nói cô cần thận rồi sao? Cô suy tính một chút đi, cô không làm cũng không sao, không cần cảm thấy nợ tôi, quá khứ rồi, bỏ qua hét đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui