Anh nói kết quả cho Mục Đình Sâm, phản ứng của Mục Đình Sâm cũng là không quá tin, có lẽ anh đã chuẩn bị tâm lý rằng Diệp Quân Tước chính là Triển Trì, cho nên khi kết quả có rồi mới thấy hơi không hợp lý.
Suy nghĩ trước sau thật lâu, Kính Thiếu Khanh liên lạc với điều dưỡng lần trước lấy máu giúp anh: “Lúc em lấy máu giúp anh, có xảy ra tình hình không?”
Điều dưỡng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có, hình như là cái người cao gầy, mặt mày khá đẹp trai bên cạnh Diệp Quân Tước đụng vào em một chút, nhưng em đã kiểm tra là mẫu máu trong túi vẫn còn, chắc sẽ không sai sót gì chứ? Anh nhờ em lấy máu của Diệp Quân Tước làm gì? Người ta giúp anh rồi, chẳng phải anh nên mời người ta ăn một bữa cơm à?”
Kính Thiếu Khanh nghe mà sắp nổi đóa lên, anh đang làm chuyện quan trọng, không phải là đi tìm gái, dĩ nhiên không bao giờ có chuyện mời ăn cơm: “Không có việc gì, em đừng nói chuyện này với bắt kỳ ai, nếu không người Diệp gia sẽ tìm em gây sự đấy, em cứ giả vờ không biết gì là được. Còn về chuyện ăn cơm, tạm thời anh không rảnh, lát nữa anh chuyển khoản cho em, em tự ăn đi, anh còn có việc, cúp máy đây.”
Không đợi điều dưỡng nói gì, anh bèn cúp máy, đấm một quyền lên tay lái. Hình như người đàn ông mà điều dưỡng nói là A Trạch, chắc chắn là mẫu máu đã bị A Trạch tráo rồi, đúng là người Diệp gia rất khó đối phó!
Bây giò chắc chắn là tính cảnh giác của Diệp Quân Tước càng mạnh, nếu muốn lấy mẫu máu khác, gần như là không có khả năng. Nhưng nếu ngẫm lại, nếu Diệp Quân Tước không phải Diệp Quân Tước thật, người Diệp gia có phát hiện gì không?
Nhà bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho một tên hàng giả à?
Chuyện này anh không làm được, phải để Mục Đình Sâm làm mới phù hợp.
Về đêm, Mục Đình Sâm lái xe vào trang viên tư nhân của Diệp gia.
Khúc Thanh Ca đứng phía sau Diệp lão gia, trong khoảnh khắc Mục Đình Sâm xuống xe, cô lập tức chú ý đến anh. Thiếu gia Mục gia – thế gia đứng hàng đầu, đúng là danh bắt hư truyền, bất kể là khí chất hay diện mạo, cái nào cũng cực kỳ xuất chúng.
Khi Mục Đình Sâm đi về phía trước, Khúc Thanh Ca mới cụp mắt xuống. Diệp lão gia khách sáo bắt tay với Mục Đình Sâm: “Xin mời khách quý vào trong.”
Anh vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo, từng hành vi cử chỉ đều toát ra vẻ người lạ đừng đến gần, có vẻ không thân thiện.
Diệp lão gia cũng là một người biết xem vẻ mặt người khác, sau khi đi vào phòng tiếp khách, bèn bảo Khúc Thanh Ca đi, đợi ở đây không còn ai mới nói thẳng vào vấn đề: “Mục thiếu tìm tôi vì chuyện gì thế? Nhìn vẻ mặt của cậu, hình như không phải chuyện tốt lành gì. Xương cốt của ông cụ này già rồi, không chịu nỗi kinh hoàng.”
Mục Đình Sâm cũng chẳng dài dòng, nâng tay, Trần Nặc đứng sau lưng anh, cầm tư liệu đã được chuẩn bị tốt đưa qua.
Diệp lão gia đeo kính viên thị, cần thận xem kĩ chữ trêи tư liệu, khi thấy hai chữ “Triển Trì”, cơ thể ông ta vô thức cứng đờ. Đây là tư liệu của Triển Trì, viết rõ địa điểm và thời gian mắt tích, thậm chí ngay cả chiều cao và nhóm máu cũng có.
Sau một lúc lâu, Diệp lão gia đặt tư liệu xuống, bình tĩnh nhìn Mục Đình Sâm: “Mục thiếu, cậu cho tôi xem thứ này là có ý gì?
Tôi không biết người này, cậu ta là gì của cậu?”
Ngón tay thon dài của Mục Đình Sâm gõ gõ lên bàn với vẻ hờ hững, trong mắt lạnh buốt như băng, môi mỏng nhéch lên, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Con hoang của bố tôi.”
Vì kϊƈɦ động mà tim của Diệp lão gia hơi nhói, không muốn bị nhận ra sơ hở, cố gắng nhịn: “Triển Trì này… là người Mục gia của cậu? Đúng là không ngờ nơi như Mục gia mà cũng có con riêng. Triển Trì mất tích ở Nam Phi, chắc là cậu biết rõ lý do phải không? Cậu… nghỉ ngờ cậu ta còn sống sót quay lại đây?”
Vẻ mặt Mặc Đình không biểu cảm, hừ nhẹ: “Tôi điều tra được cháu trai Diệp Quân Tước của ông và Triển Trì từng ở cùng một nơi, còn từng gặp chuyện, mốc thời gian rất trùng khớp.
Vốn dĩ mọi người đều biết cháu trai Diệp Quân Tước của ông tàn phế, bây giờ ai ai cũng rõ chân cậu ta lành lặn, hơn nữa còn từng phẫu thuật thẳm mỹ, ông chưa từng nghỉ ngờ Diệp Quân Tước bây giờ không phải là Diệp Quân Tước lúc trước à?”
Mồ hôi lạnh của Diệp lão gia chảy xuống, gio tay ôm ngực: “Quản gia… Quản gia…”
Quản gia vội vàng chạy vào đút thuốc cho ông cụ, sau một lúc thật lâu, ông cụ mới bình thường trở lại.
Mục Đình Sâm vẫn nhẹ nhàng hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp lão gia: “Tôi xúc phạm đến ông à? Lớn tuổi rồi mà cảm xúc vẫn phập phông như thế.”
Diệp lão gia miễn cưỡng mỉm cười: “Không phải… là do lớn tuổi rồi sức khỏe không tốt, hơn nữa gần đây Tước Nhi lại gặp chuyện không may, tôi vất vả đau khổ lắm, sức cùng lực kiệt.
Về chuyện cậu vừa nói, đúng là tôi không biết gì, Tước Nhi nhà tôi vẫn bình thường, mặc dù nó gạt tôi về chuyện chân nhưng tôi đã tha thứ cho nó, đây là chuyện của Diệp gia. Nó chính là Tước Nhi của tôi, cháu tôi, không sai được, bắt kể là cậu muốn xác nhận em trai cậu còn sống hay đã chết, hay là thế nào cũng không liên quan đến Diệp gia bọn tôi.”
Mục Đình Sâm hừ lạnh nói: “Lần này tại sao Diệp Quân Tước gặp tai nạn xa cộ, ông không biết rõ sao? Tại sao cậu ta biết có người muốn hại Trần Mộng Dao? Còn chạy đến đúng lúc, không để ý đến an toàn của bản thân? Không dám giấu ông, đứa con hoang của Mục gia phụ lòng Trần Mộng Dao ba năm, cuối cùng có lẽ là hối hận, trăm phương nghìn kế muốn níu kéo. Chỉ với việc đó, cháu ôm và tên con hoang kia rất giống nhau đấy, đều rất để ý đến Trần Mộng Dao. Ông à, thật sự ông không nghỉ ngờ hay là không dám nghi ngờ? Sợ Diệp Quân Tước thật đã chết rồi?”
Diệp lão gia điều tra chuyện về Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước mà không có tiến triển gì, hôm nay cuối cùng ông ta cũng biết được sự thật từ Mục Đình Sâm, thì ra đó là chấp niệm của Triển Trì với Trần Mộng Dao, không phải Diệp Quân Tước với Trần Mộng Dao… khi ông ta biết được Diệp Quân Tước không phải là Diệp Quân Tước thật, đã biết mình điều tra sai hướng A: nôi.
“Mục thiếu, hôm nay tôi mệt quá, không thể nói chuyện với cậu, hôm nào có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau ngồi xuống, tâm sự chuyện làm ăn.”
Nghe vậy, Mục Đình Sâm đứng lên, ngón tay với khớp xương rõ ràng sửa sang vạt áo lại: “Nếu thế thì cũng chẳng cần bàn nữa, tôi sẽ dùng cách của tôi để biết được rốt cuộc Diệp Quân Tước có phải là Triển Trì hay không. Nếu ông không chột dạ thì đừng ngăn, Diệp gia các ông không nghèo đến mức thu con hoang nhà người khác để làm người thừa kế.”
Mục Đình Sâm vừa đi ra sân, Diệp lão gia nỗi trận lôi đình ném hết tất cả những gì có thể ném bên cạnh mình: “Một tên con cháu Mục gia thôi, thứ gì mà dám nói chuyện với tôi như thế!
Đấu với tôi à, nó còn non lắm, nó tưởng vẫn còn là thế hệ của ông nội nó à? Mục gia không định đoạt Đề Đô được từ lâu rồi!”
Quản gia vội vàng trấn an mà nói: “Lão gia đừng nóng, sức khỏe của ngài không chịu nổi cơn tức này đâu. Người Mục gia luôn không coi ai ra gì từ trước đến giờ, năm đó ngài đã thiệt thời dưới tay ông nội của tên này rồi, còn cần phải thiệt thòi dưới tay cậu ta nữa ư? Nhưng mà… nghe giọng của Mục Đình Sâm, hình như cậu ta rất ghét em mình, sự mắt tích của người em kia có liên quan đến cậu ta, cậu ta chỉ muốn xác nhận em mình chết hay chưa đúng không? Bây giờ bất kể là thế này, nắm lấy sợi dây này của thiếu gia mới là chuyện chúng ta cần làm, cho dù thiếu gia là Triển Trì thì sao? Không phải Triển Trì cũng có lý do đối phó Mục gia à? Đến lúc đó, tất cả những gì của Mục gia đều là của Diệp gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...