Diệp Quân Tước say lờ đờ, hai mắt ʍôиɠ lung xé áo cô ta ra, đùa bốn mà nói: “Không có người đàn ông nào không thích thân thể phụ nữ, cô có suy nghĩ như vậy, muốn lùi bước à? Tôi đã cho cô cơ hội lớn nhất rồi.”
Lê Thuần không dám giãy dụa, cũng không dám khép áo lại, chỉ đành để mặc cơ thể lộ ra ngoài. Cô ta sợ đến mức cả người run nhẹ, cô ta không biết trạng thái sau khi uống rượu của Diệp Quân Tước và vì tâm trạng rất tệ mà sẽ đối xử với cô ta như thế nào.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Khúc Thanh Ca đi vào, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cô ta hơi phức tạp: “Quân Tước… anh đang làm gì vậy?”
Diệp Quân Tước thả lỏng bàn tay túm Lê Thuần ra, Lê Thuần vội vàng lùi qua một bên sửa sang lại quần áo: “Tôi đi ra ngoài trước.”
Khúc Thanh Ca liếc cô ta một cái, đi đến trước mặt Diệp Quân Tước, không nhịn được mà cao giọng nói: “Em hỏi anh vừa làm cái gì?”
Diệp Quân Tước bưng ly rượu lên uống sạch một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mát lại: “Không phải cô thấy rồi à? Còn hỏi mấy câu dư thừa như vậy làm gì? Đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó, lòng tôi không vui.”
Khúc Thanh Ca cố gắng nén lửa giận: “Anh không vui là vì Trần Mộng Dao sắp kết hôn phải không? Em biết anh thích cô ta, anh ném ảnh chụp đi trước mặt em, rồi nhặt lại phải không? Anh vẫn tiếc mà, không buông xuống được! Một con vịt xấu xí gia cảnh sa sút như cô ta có gì mà hơn em? Có rất nhiều chuyện em không muốn nói, tại sao anh cứ phải ép em?”
Diệp Quân Tước mở mắt ra nhìn chằm chằm cô ta: “Cô không có tư cách chửi cô ấy, khinh thường cô ấy, câm miệng cho tôi!”
Khúc Thanh Ca hơi sợ, nhưng phẫn nộ nhiều hơn, thấy Diệp Quân Tước uống say, cô ta cũng không tính toán với người kia, không có gì đáng để so đo với một tên điên say rượu cả: “Được, em không nói là được, anh nghỉ ngơi sớm đi. Em đã chuẩn bị quà cưới cho Trần Mộng Dao rồi, em sẽ đến lễ cưới, em biết anh không đi, em sẽ chụp hình ảnh đẹp nhất của cô ta cho anh xem, nhìn xem cô ta gả cho người mình thích mà vui như thế nào, đáng tiếc, người đàn ông đó không phải anh! Anh đừng mơ mộng hão huyền!”
Nói xong, cô ta cắn răng quay người bỏ đi, còn chưa đến cửa đã bị túm mạnh về, Diệp Quân Tước đè lên mép bàn không thể động đậy.
“Anh muốn làm gì?” Cô ta sợ đến mức tận cùng, giọng run lẫy bẩy. Từ nhỏ đến lớn, cô ta được người ta cưng chiều săn sóc, chưa từng đụng phải bạo lực như vậy, gần như sắp khóc đến nơi! Cho đến giờ phút này, cô ta còn cho rằng vì người đàn ông này uống say nên mới như vậy, chờ Diệp Quân Tước tỉnh lại, chắc chắn sẽ mỉm cười dịu dàng với cô ta, cho đến giờ cô ta cũng không hối hận vì được gả cho anh ta…
Hai người làm không bao lâu, Diệp Quân Tước cũng không làm xong là bỏ đi như lúc trước mà nằm trêи người cô ta, như đang chăm sóc.
Cứ thế, cô ta ngu ngốc coi nhẹ nỗi đau trêи người, để Diệp Quân Tước dựa vào: “Quân Tước, thôi bỏ đi, quên cô ta đi, em sẽ làm anh yêu em.”
Hình như đột nhiên Diệp Quân Tước tỉnh táo lại, lập tức vô tình đứng dậy: “Tôi sẽ không yêu cô, nhưng tôi sẽ cho cô tất cả danh phận Diệp phu nhân và tất cả đãi ngộ mà cô nên có, bây giờ cô hối hận chạy đi còn kịp đấy.”
Khúc Thanh Ca đứng dậy ôm cổ tay đau đớn, cười khổ mà nói: “Trong mắt các người, có thể em không có đầu óc, còn dễ thuần phục, cũng đối xử đặc biệt với anh. Nếu em đã quyết định chuyện gì, sẽ không để bản thân hối hận, em sẽ làm cho anh quên cô ta, đặc điểm duy nhất của em là cố chấp!”
Diệp Quân Tước không nói gì, còn nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt mình lần đầu tiên. Thân thể gầy như thế, với anh ta mà nói là rất gầy, Diệp Quân Tước có thể dễ dàng làm gì với người này, cũng không nhớ rõ những chỉ tiết vừa rồi, rất mơ hò, nhưng anh ta có thể khẳng định là mình không hề dịu dàng chút nào. Vậy mà cô ta chẳng hề thốt ra một tiếng.
Sau khi Khúc Thanh Ca đi ra khỏi phòng, trông thấy quản gia của Diệp gia, cô ta cúi đầu giấu cảm xúc đi, tay phải nắm chặt lấy cỗ tay trái sưng đỏ, càng che giấu sâu: “Có chuyện gì vậy?”
Quản gia máy móc nói: “Lão gia đang đợi cô.”
Cô ta gật đầu, theo quản gia đến đình nhỏ trong sân. Hình như ông cụ cũng không muốn ngủ, đã muộn như thế này mà còn đang uống trà, uống trà có thể giúp tinh thần phấn chắn, bắt lợi cho giấc ngủ, nhất là cụ già lớn tuổi.
“Ông nội.” Cô ta ngoan ngoãn gọi.
Ông cụ vẫy tay ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, trong đình chỉ có đèn đường, ánh sáng không hề nhiều, cô ta không cần che giấu tay trái bị thương nữa.
Ông cụ nhìn bóng tối ở xa xa rất lâu, bỗng mở miệng: “Cháu không muốn hỏi ông cái gì sao? Cháu vừa vào Diệp gia không bao lâu, chắc chắn là có nhiều câu hỏi lắm phải không? Diệp gia phức tạp hơn Khúc gia rất nhiều.”
Khúc Thanh Ca cụp mắt, cân nhắc một lát rồi hỏi: “Ông biết Trần Mộng Dao không?”
Ông cụ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Ông còn nghĩ là cháu đang muốn hỏi chuyện khác, cháu để ý đến chuyện của Tước Nhi như thế à? Cũng đúng, cháu chỉ là một cô bé, đây là lúc tình cảm mặn nồng. Làm sao cháu biết đến cô ta?”
Trong lòng Khúc Thanh Ca hơi chua xót: “Cháu thấy ảnh chụp của Trần Mộng Dao trong bóp tiền của Diệp Quân Tước, cháu biết Quân Tước không thương cháu, nhưng người phụ nữ kia đã sắp kết hôn rồi mà tại sao anh ấy vẫn không chịu buông? Thích một người là phải làm cho người đó hạnh phúc, thỏa mãn người đó, không phải ư? Đêm nay anh ấy mượn rượu làm bậy, có khi gần đây đều như thế. Nếu Trần Mộng Dao có ý với anh ấy thì thôi, cháu sẽ không chắn đường một bước nào, nhưng cô ta động lòng với thiếu gia Kính gia, Kính Thiếu Khanh mà!”
Mặt của ông cụ khuất trong bóng đêm, không thể nhìn rõ biểu cảm gì trêи mặt, bàn tay khô gầy nắm chặt tay vịn ghế dựa: “Thanh Ca à, Tước Nhi còn quá trẻ, ai lúc trẻ mà không thích một người? Hai đứa đã kết hôn rồi, từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi.
Cháu đừng để ý, ông nội mãi mãi đứng về phía cháu, chuyện này cháu không cần nói cho bố mẹ biết…”
Khúc Thanh Ca gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không nói đâu, cháu tin là mình có thể làm cho Quân Tước yêu cháu, nhất định là có thể!” Sau khi tự tin tràn trề, giọng cô ta lại ïu xìu: “Có đôi khi cháu hy vọng Trần Mộng Dao biến mắt khỏi thế giới này, có phải suy nghĩ của cháu rất ác độc hay không?”
Ông cụ mỉm cười: “Ha ha, không có, là người thì sẽ có ý xấu, đây là nhân tính mà. Người bình thường chỉ có thể nghĩ, nhưng có người sẽ hành động. Cháu muốn làm người bình thường hay là người “bắt thường”?”
Khúc Thanh Ca hơi sợ: “Không không không, cháu chỉ càu nhàu thôi, không muốn làm gì với Trần Mộng Dao cả. Huống chỉ nếu cháu làm, Quân Tước mà biết sẽ ghét cháu thôi, cháu nói một câu Trần Mộng Dao sai, anh ấy cũng đã giận dữ, không sao cả, tất cả sẽ tốt lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...