Khi đến lúc sắp tan làm, Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lưng, cô tựa lưng vào ghế, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, gửi tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Anh chắc chắn đêm nay còn muốn tăng ca sao? Có thể không tăng ca được không? Em cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi, hay là em lại xin nghỉ nhé? Không trả lời thì coi như là anh đồng ý.”
Cô cho rằng anh không có thời gian để ý đến cô, ai mà biết được, nhanh liền có tin nhắn trả lời: “Không muốn tăng ca?
Được, đến khách sạn tìm anh, hoặc là ở lại công ty tăng ca, em tự chọn đi.”
Vừa nhìn thấy hai chữ “khách sạn” kia, cô liền không nhịn được mà nghĩ đến cái hướng sai lệch kia, nhưng vừa nghĩ tới mình đang mang thai, những thứ không lành mạnh trong đầu kia rất nhanh liền tan hết. Cô chột dạ trả lời: “Anh… bảo em đến khách sạn làm gì? Em không phải loại người tùy tiện đó, chúng ta đã chia tay rồi.”
Kính Thiếu Khanh trực tiếp gọi điện thoại tới: “Em xem em có ngốc không? Ý nói anh rất tùy tiện sao? Tới hay không tùy em.”
Nói xong không đợi Trần Mộng Dao đáp lại, anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, thật giống như cuộc gọi điện này chỉ để giảm bớt phiền phức phải gõ chữ vậy.
Trần Mộng Dao suy tư một lát, trực tiếp xách túi rời đi: “Chị Amy, tối nãy công ty không tăng ca, lúc nãy Kính Thiếu Khanh vừa gọi điện nói với tôi, nhớ kĩ, là toàn bộ không tăng cal”
Đây chính là cô dùng “sắc đẹp” đổi lấy, nếu như không phải là toàn bộ không tăng ca thì cũng có lỗi với sự “hi sinh” của cô quá rồi!
Amy có chút hoài nghỉ: “Thật hay giả vậy? Nếu cô chắc chắn, tôi sẽ đi thong báo xuống dưới.”
Trần Mộng Dao vỗ ngực một cái: “Đương nhiên là thật, dù sao tôi cũng là phó tổng, sao tôi lại đùa kiểu này chứ? Được rồi, tôi đi trước, cô cũng về nhà sớm đi, ngày mai gặp.”
Kính Thiếu Khanh tạm thời ở khách sạn mà cô từng ở, mặc dù không vào trong, cũng miễn cưỡng xem như xe nhẹ đường quen. Là khoảng cách không cần gọi xe, có thể đi bộ, quả thực là cô lề mề nửa giờ, trong lòng có hai người bé nhỏ đang đánh nhau, một người nói, hiện tại Kính Thiếu Khanh cần an ủi, cô cần phải đi khuyên bảo anh, nếu anh thật sự có nhu cầu phương diện kia, thực sự không được cũng có thể đi theo…
Một người thái độ kiên quyết, nói rằng cô đã chia tay thì không thể không rõ ràng như thế, đến khách sạn chỉ có thể nói chuyện phiếm, hơn nữa cô còn mang thai, không thể làm chuyện đó…
Đến tận thời điểm hai người nhỏ bé kia sắp đánh qua lại đến phát điên, cuối cùng cũng tới cửa phòng Kính Thiếu Khanh, cô lấy lại bình tĩnh, đưa tay gõ cửa. Cửa được mở ra rất nhanh, Kính Thiếu Khanh vừa tắm rửa xong, đang mặc áo choàng tắm, bên tóc còn ướt ướt, nhìn qua dụ hoặc không chịu được.
Ánh mắt Trần Mộng Dao mát tự nhiên quay sang hướng khác: “Nói rõ trước, chỉ nói chuyện thôi!”
Kính Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn cô: “Có phải bây giờ em cho rằng chỉ cần anh gặp em thì sẽ có cái loại ý nghĩ kia? Hiện tại không có hứng thú, cho dù em có cởi sạch nằm trên giường anh cũng không lên được. Chờ anh một chút, anh thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.”
Sự ngay thẳng của anh làm cho mặt Trần Mộng Dao từng đọt nóng lên, cũng có chút xấu hổ: “Là tự anh bảo em đến khách sạn tìm anh, theo sự hiểu biết của em, anh vốn cũng chẳng phải loại đoan trang nhã chính gì… nhanh lên đi, em không vào nữa, anh tự đóng cửa thay đồ đi.”
Kính Thiếu Khanh không chút khách khí trực tiếp đem cô nhốt ở ngoài cửa, năm phút sau, anh thay xong quần áo ra ngoài: “Đi thôi.”
Hai mắt anh nhìn thẳng đến tận lúc ra thang máy, không có nhìn cô nhiều hơn chút nào, trong nội tâm cô có loại thất lạc nhàn nhạt, tựa hồ lúc trước, ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người cô, là lúc nào trở nên phai nhạt như thế? Vừa nghĩ tới hiện tại người này không thuộc về cô nữa, có chút lạnh lạnh, cô liền muốn phun ra ba ngụm máu, lúc trước tại sao cô lại kiên quyết chia tay thế chứ? Rõ ràng là không nỡ!
Hoặc có lẽ là không có được mới là Bạch Nguyệt Quang, thời điểm có được thì chỉ là bùn là đất.
Kính Thiếu Khanh bước vào thang máy trước, lúc Trần Mộng Dao chầm chậm theo sau, anh lấy tay che bộ phận cảm ứng của thang máy, tránh đụng vào người cô. Cái chỉ tiết nhỏ này, làm Trần Mộng Dao lại hối hận máy lần, lúc trước tại sao một mực nhãn tâm thế chứ?
Trong thang máy, anh một mực trầm mặc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sắc mặt lạnh lùng, hai tay tùy ý để ở trong túi quần tây, Ống tay áo sơmi vén lên một chút, lộ ra một đoạn tay trắng nõn, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ, nhìn rất có khí chất, bảy phần đẹp trai mang theo ba phần vô lại.
Nửa đường thang máy có những người khác bước vào, bất luận nam nữ, vừa vào trong thang máy đều có điểm giống nhau, nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao bị đẩy ra góc xa, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Kính Thiếu Khanh.
Cuối cùng đã tới tầng một, Trần Mộng Dao ra khỏi thang máy cuối cùng, Kính Thiếu Khanh đứng ở cửa đợi cô: “Có thể đi nhanh lên hay không? Chân ngắn?”
Cô đi giày có gót đại khái tầm 4cm, kích cỡ hơi lớn, mà gót chân bị mài không ít, cô thật sự muốn cởi nó ra từ lâu rồi…
Cô trầm giọng nói: “Coi như là chân em ngắn đi, chân anh thì dài rồi, không cần quản em, dù sao đến cuối anh cũng phải đợi em đi cùng thôi…”
Có thế nói Kính Thiếu Khanh là người đàn ông vô cùng thấu hiểu phụ nữ, đánh giá qua một chút, anh liền nhìn ra mánh khóe, giày của cô không vừa chân, mà chỗ gót còn có mấy vệt máu. Con ngươi của anh trầm xuống: “Giày không vừa chân cũng không biết thay đôi khác sao?”
Cô lườm anh một cái: “Không đi thì làm sao biết không vừa chân? Nhìn qua thấy đại khái thích hợp thì mua? Ai biết lúc đi đường sẽ thành như vậy… Đôi giày này em tốn hơn hai nghìn tệ để mua, cũng không nỡ vút, đi một lần cuối vậy.”
Đến khi cô đến trước mặt anh, anh quả quyết cầm cánh tay cô: “Thế này sẽ dễ đi lại hơn một chút, đầu tiên đi mua giày với em, sau đó mới đi ăn tối.”
Cô đột nhiên liền nghẹn ngào, một màn này giống như đã từng rất quen thuộc, trong nháy mắt, cô có cảm giác như là bọn họ chưa hề chia tay vậy… Cô không động thanh sắc mà bỏ qua tay của anh: “Không cần, em cảm thấy vẫn được, dù sao cơm nước xong xuôi em cũng trở về luôn, sau này không đi đôi giày nữa là được rồi.”
Anh nhướng mày, đổi thành cầm cổ tay cô, bá đạo dắt cô hướng đến bên ngoài cửa xe. Lực tay anh có chút mạnh, cô không thoát ra được, lại không biết đột nhiên anh phát thần kính cái gì, đến tận lúc lên xe, cô mới xoa cổ tay đau đau, oán giận nói: “Anh làm gì thế?”
Anh dừng một chút: “Không làm gì”. Lại lập tức nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Cô buồn bực thắt dây an toàn, không them để ý đến anh, hai người đều mang phần nhỏ cảm xúc riêng của mình. Cô nói mình không mua giày, anh vẫn lái xe đến trung tậm thương mại, đến cũng đến rồi, cô vì ứng phó, tùy ý chọn một đôi thấy thuận mắt, theo hướng dẫn báo mã giày, đến chỗ thu ngân thanh toán.
Lúc thu ngân vừa đưa tay lên định cầm thẻ của cô, Kính Thiếu Khanh liền giơ thẻ của mình lên: “Quẹt thẻ của tôi.”
Thu Ngân một mặt thẹn thùng cười, ở chỗ này đàn ông thanh toán tương đối nhiều, cũng tự nhiên mà quẹt thẻ của Kính Thiếu Khanh. Thay xong giày, đã đi ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Mộng Dao hỏi: “Giày bao nhiêu tiền? Em chuyển cho anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...