Cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bàn tay nắm điện thoại của anh vô thức siết chặt: “Lâm Táp gặp chuyện chẳng lành, nếu anh biết sớm muộn gì chứng bệnh đau dạ dày của cậu ấy là mầm tai họa từ trước… anh đi đây.”
Trong đầu Ôn Ngôn “ong” một tiếng, vô thức nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cô trông thấy Lâm Táp. Tính tình người đàn ông kia khá tốt, thích cười, hiền lành, đứng cùng với Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh thì rất chói mắt, mặc dù bị gia tộc vứt bỏ, tự ra ngoài lập nghiệp một mình, vẫn như một ngôi sao cố gắng tỏa sáng…
Nhìn vẻ mặt của Mục Đình Sâm, e rằng Lâm Táp đã…
“Em đi với anh! Lâm Táp không chỉ là bạn của anh mà còn là bạn của eml” Cô nói với vẻ đầy kiên định.
Lần này Mục Đình Sâm cũng không từ chối, anh chỉ hỏi: “Lỡ như Tiểu Đoàn Tử khóc quậy thì sao? Đi chuyến này không biết khi nào mới về, có thể là sáng mai.”
Ôn Ngôn sợ anh đổi ý, bèn thay quần áo rất nhanh: “Vào lúc này phải biết cái nào nặng cái nào nhẹ chứ? Lâm Táp đã bỏ nhà đi từ lâu, bên cạnh anh ấy cũng chỉ có những người bạn như chúng ta, Tiểu Đoàn Tử mà khóc quậy thì cứ nó khóc quậy cả đêm đi, không có gì đáng ngại, nếu không được thì em có thể về sớm chút, anh đừng lề mè, đi thôi!”
Ở phía khác, Kính Thiếu Khanh đang ăn hải sản tự chọn với Amy và Trần Mộng Dao cũng nhận được điện thoại, vẻ mặt của anh không khác gì Mục Đình Sâm, nhưng mà bây giò anh không thể về ngay, lái xe về ngay cũng phải mắt vài tiếng, chỉ có thể nhờ Mục Đình Sâm chú ý hơn.
Cúp máy, Trần Mộng Dao thấy vẻ mặt anh không đúng lắm, bèn hỏi: “Sao thế?”
Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi: “Lâm Táp gặp chuyện rồi, mọi người nên vui lên đi, đêm nay tôi đã về, không ai nhìn mọi người chòng chọc nữa. Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi trước.”
Trần Mộng Dao bỏ con tôm to trên tay xuống: “Em… em đi cùng anh được không? Dù gì anh cũng là ông chủ, anh có quyền, cho em nghỉ hai ngày…”
Kính Thiếu Khanh do dự hai giây: “Em chắc chưa?”
Trần Mộng Dao gật đầu: “Ừm, vốn dĩ Lâm Táp là bạn chung của chúng ta mà, anh ấy gặp chuyện, sao em không quan tâm được? Nếu anh lái xe về thì em đi nhờ xe anh, không cần tự lái, được không?”
Kính Thiếu Khanh đồng ý ngay: “Vậy thì đi, Amy, làm phiền cô lo công ty giúp tôi, chờ tôi quay lại giải quyết vần đề của ban tài vụ.
Amy còn chưa hoàn hồn: “Hả… ặc! Được! Hai người bận thì đi trước đi!”
Kính Thiếu Khanh phải về khách sạn lấy đồ trước, Trần Mộng Dao không có gì cần sửa soạn, đi theo anh đến khách sạn. Cô đi đến cửa bèn đứng lại, không đi vào, âm thầm chúc mừng vì hôm nay không ăn khuya với Diệp Quân Tước, nếu không thì không được đi chuyến này rồi.
Thấy vẻ mặt anh tái nhọt, cô cũng không tiện hỏi rốt cuộc Lâm Táp gặp chuyện gì.
Sau khi lấy đồ xong thì xuống lầu, lên xe, Kính Thiếu Khanh nói: “Em có thể ngủ một lát, tới nơi anh gọi em dậy.”
Trần Mộng Dao kiên trì ngồi ở ghế phó lát: “Không cần, em không buồn ngủ, đã khuya rồi, anh lái xe em cũng không yên tâm, em ngồi đây còn có thể tán gẫu với anh, nâng cao tỉnh thần.”
Hai người bỗng dưng hòa bình với nhau, không nhận ra được, vì trong lòng có chuyện quan trọng hơn.
Tại bệnh viện, khi Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn chạy đến, Lâm Táp đang ở trong phòng phẫu thuật. Bên ngoài phòng phẫu thuật không có ai chờ, khiến lòng người chua xót.
Ôn Ngôn ngồi xuống ở ghế dài trong hành lang: “Điện thoại ai gọi đến vậy? Sao không có ai2”
Mục Đình Sâm nghiêng đầu nhìn cô: “An Nhã.”
Ôn Ngôn nhíu mày: “Sao lại là cô ta? Thảo nào… gọi điện thoại xong là chạy đi ngay, ắt là không dám gặp mặt chúng ta.”
Mục Đình Sâm đoán: “Nhà trọ của cô ta ở đối diện công ty của Lâm Táp, có thể là trùng hợp gặp Lâm Táp lúc cậu ấy xảy ra chuyện, đưa vào bệnh viện rồi gọi điện thoại cho chúng ta, bên phía Thiếu Khanh đang chạy về.”
Về chuyện này, Ôn Ngôn không biết phải nói gì, ít nhất An Nhã còn chưa hỏng hẳn, vẫn không quên lúc trước Lâm Táp đối xử tốt với cô ta như thế nào.
Lần phẫu thuật này kéo dài hơn năm tiếng, khi đèn phẫu thuật tắt đi, Mục Đình Sâm vội vàng đi lên đón, chờ cửa mở ra.
Trán bác sĩ mỗ chính đầy mồ hôi: “Anh là người nhà bệnh nhân à?”
Mục Đình Sâm nặng nè gật đầu: “Sao rồi?”
Bác sĩ lắc đầu muốn nói lại thôi: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, còn trẻ quá, phải phát hiện sớm để chữa mới đúng, chờ hộc máu rồi mới đưa vào đây, bây giờ chỉ có thể phẫu thuật khẩn cấp để ổn định tạm thời, nhưng mà… tình hình này, hẳn là hai người cũng biết, không sống được lâu đâu, khoảng một tháng rồi. Hoặc là có thể sống lâu hơn nếu ở bệnh viện, nhưng rất khổ, hoặc là… nhân lúc còn ổn, đi xung quanh làm chuyện muốn làm đi, tôi đề nghị đó, không có đường sống chữa trị nào cả, chờ vết thương phẫu thuật lành rồi thì xuất viện đi thôi.”
Hô hấp của Mục Đình Sâm cứng lại, hốc mắt hơi đỏ lên, im lặng một lúc lâu, không nói gì.
Ôn Ngôn không kiên cường như anh, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Sau khi Lâm Táp được y tá đẩy về phòng bệnh, bọn họ luôn canh giữ bên cạnh anh không rời, không bao lâu sau, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao cũng chạy đến, thấy Lâm Táp đeo ống thở hôn mê, Trần Mộng Dao nghĩ là không có chuyện gì lớn, cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện có một vết máu nhạt khô trên khóe môi Lâm Táp!
Cô sợ đến mức nước mắt lưng tròng, khóc không ra nước mắt: “Sao vậy? Tình hình gì thế này? Tại sao một người khỏe mạnh lại như vậy?”
Ôn Ngôn lắc đầu, kéo Trần Mộng Dao ra bên ngoài: “Lâm Táp sắp chết rồi, ung thư dạ dày thời kỳ cuối, bọn mình cũng không biết, còn thấy anh ấy quen bạn gái, đến giờ mình còn không cảm thấy cuộc đời của anh ấy sẽ chấm dứt ở đây. Bình thường anh ấy luôn dồn tâm huyết và thời gian vào công ty, rõ ràng anh ấy cố gắng như thế, tại sao ông trời lại không thấy chứ? Bỗng nhiên anh ấy hộc máu, chắc là gặp An Nhã, An Nhã đưa anh ấy vào viện rồi gọi điện thoại cho bọn mình, trước khi bọn mình đến, An Nhã đã đi rồi.”
Trần Mộng Dao ôm ngực khó chịu: “Lâm Thái Vi đâu? Chắc không phải lúc này rồi mà cô ta còn ngủ ngon chứ? Lâm Táp rời khỏi nhà mình lâu như thế, cô ta là người thân mật nhất với anh ấy, vậy mà rốt cuộc lại là An Nhã đưa anh ấy vào bệnh viện à? Mình đã chướng mắt cô ả đó lâu rồi, không phải bọn họ ở chung với nhau ư? Bạn trai của mình vắng mặt một đêm mà cô ta không làm gì à?”
Ôn Ngôn không biết làm sao để giãi bày thay Lâm Thái Vi, có lẽ cũng không cần thiết phải làm thế, An Nhã đã lấy điện thoại của Lâm Táp gọi cho Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh, hẳn là cũng đã gọi Lâm Thái Vi, còn tại sao Lâm Thái Vi không đến, có quỷ mới biết.
Bọn họ canh chừng cả đêm trong bệnh viện, đến rạng sáng, Lâm Táp mới tỉnh lại, mặt mày tái nhọt không chút máu, trong mắt… cũng không có đau lòng gì, dường như anh đã biết kết cục của mình từ trước, còn cam chịu luôn rồi: “Sao mọi người lại ở đây cả thế?”
Kính Thiếu Khanh cười khổ: “Bọn tôi không đến thì ai đến? Cậu được lắm Lâm Táp, đã đến mức này rồi mà còn không nói cho bọn tôi biết, cậu sợ làm phiền bọn tôi đến nhường nào? Anh em tốt gì chứ, trong mắt cậu, tôi và Đình Sâm cũng chỉ là bạn rượu thôi phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...