Trần Mộng Dao giật mình: “Sao cô nhận ra được?”
Amy nhìn gương, sửa sang lại tóc: “Từ lúc cô ngã xuống ghé, Kính tổng phản ứng rất nhanh, nếu không để ý đến cô nhiều, anh ấy sẽ không phản ứng nhanh như chớp như vậy, rất thái quá, lúc đó anh ấy đang đưa lưng về phía cô mà, huống hồ trừ cô ra, ai dám nói chuyện như vậy với anh ấy?”
Trong lòng Trần Mộng Dao hơi chua xót: “Đã là chuyện quá khứ rồi… tôi không muốn đi cửa sau này nữa, xấu hỗ lắm. Thôi được rồi, tôi cũng nên đi ra ngoài, không thể cứ tránh ở toilet cm mai.
Amy vỗ vai cô bằng vẻ chị cả: “Nếu đã là quá khứ thì cứ để cho nó đi qua đi, cô đừng sống trong quá khứ, bây giờ cô là phó tổng giám đốc của công ty chỉ nhánh Giang Nam, anh ấy là lãnh đạo, là ông chủ trực tiếp của cô, cô hiểu chưa?”
Trần Mộng Dao không hiểu là bao, cô ấy cảm thấy cô nói chuyện không có lễ phép à? Hình như đúng… cô không coi Kính Thiếu Khanh là ông chủ của mình, được Amy nhắc nhở như vậy, cô cũng hiểu chính mình làm sai, đúng là người ta không thể sống trong quá khứ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ coi anh ấy là ông chủ…”
Khi quay về phòng ăn, Amy cố ý để cho Trần Mộng Dao ngồi bên cạnh Kính Thiếu Khanh. Trần Mộng Dao ngoan ngoãn rót rượu cho Kính Thiếu Khanh, còn dời đĩa đồ ăn mà anh ta thích đến trước mặt anh ta, khiến Kính Thiếu Khanh không dám gắp: “Em làm gì vậy?”
Cô gương mắt nhìn anh: “Anh là ông chủ, em rót rượu cho anh có gì sai à? Kính tổng, em sẽ rút kinh nghiệm, sau này sẽ không đi muộn nữa, em sẽ cố gắng làm việc!”
Kính Thiếu Khanh nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt cô, con ngươi hơi tối đi, cô thật sự coi anh là lãnh đạo? Đột nhiên anh mất hứng ăn uống: “Đi làm không uống rượu, đây là quy tắc.”
Trần Mộng Dao thay đổi đồ ăn đồ uống cho anh mà không hề tức giận:”Ngại quá, sơ suất của em.”
Nói là ra ngoài đổi chỗ họp, trên bàn cơm, nhưng không ai nói chuyện về công việc, thậm chí không ai nói chuyện. Mặt mày Kính Thiếu Khanh vẫn có vẻ bình tĩnh, anh chẳng ăn gì, lúc trên đường về gọi Amy trả tiền xong, bèn bỏ đi một mình.
Trần Mộng Dao tự ăn một mình, giằng co suốt cả buỏi trưa, cô đã đói bụng từ lâu. Kính Thiếu Khanh không ăn thì cô ăn, còn phải ăn cho no, dù gì đâu phải ngày nào cũng được ăn miễn phí, công ty trả tiền bữa cơm này cơ mà.
Quay về công ty, cô vừa đi đến cửa văn phòng, tiếng quát giận dữ của Kính Thiếu Khanh vọng ra: “Tại sao khoản này không đúng? Ai lấy số tiền này? Cô làm ban tài vụ sao không biết gì?
Coi tôi là hoàng đế ở xa không xen vào à?”
Trần Mộng Dao và Amy sợ quá trời, bây giò lão hỗ ra oai, cho dù bọn họ không để ý đến ban tài vụ thì hai người bọn họ vẫn ở gần nhất, khó tránh khỏi hơi hoảng hốt…
Amy cần thận hỏi: “Không phải trước đó cô thân với Kính tổng lắm à? Vào lúc như vậy, có phải chúng ta nên trốn xa chút không?”
Trần Mộng Dao ngơ ngác lắc đầu: “Trước kia anh ấy chưa từng nổi giận với tôi, làm sao tôi biết được? Trong ấn tượng của tôi, tính tình của anh ấy rất ôn hòa, hôm nay ăn trúng thuốc súng rồi?”
Hai người nhìn nhau, tiếp tục lắc đầu, sợ hãi dè dặt không dám vào. Chờ người của ban tài vụ xám mặt đi ra, bọn họ mới giả lả đi vào, vờ như không nghe được cái gì, phải làm gì thì làm cai đó, chỉ là không phản đụng đến Kính Thiếu Khanh.
Sự thật chứng minh, không châm ngòi thì bom vẫn nổ, Kính Thiếu Khanh gọi tên Amy: “Cô làm việc ở đây lâu rồi phải không? Trước khi phân ra, nơi này vẫn là tổng công ty, trước khi tôi tiếp quản, mẹ tôi quản lý ở đây suốt, ở đây không khác tổng công ty thứ hai là bao. Hiệu quả thành tích năm trước trượt đi bao nhiêu, cô biết không? Dựa theo phát triển nửa năm đầu này, có thể năm nay còn tệ hơn năm trước, cô làm tổng giám đốc kiểu gì vậy? Không phải tôi đến đây để mắng chửi người khác, lâu rồi tôi không đến nên các người không làm việc, bắt đầu lười biếng?”
Amy đứng thẳng, cúi đầu rất thấp: “Vâng, do tôi không làm tốt, tôi sẽ có gắng kéo lại tất cả mọi mặt trong nửa năm sau.”
Răn đe Amy xong, Kính Thiếu Khanh nhìn về phía quần chúng ăn dưa Trần Mộng Dao, trong lòng Trần Mộng Dao run lên: “Không phải chứ, ngay cả mình cũng mắng? Mình đã làm gì „ đâu…
Kính Thiếu Khanh xoa trán: “Tôi lười chửi, tôi về khách sạn trước, tối nay tôi sẽ lại đến một lần, đêm nay tăng ca toàn công ty.”
Anh vừa đi, Trần Mộng Dao và Amy cùng thở phào nhẹ nhõm, Amy lăn lộn ở chức vị này nhiều năm như thế, đã gặp rất nhiều tình huống như thế này, cũng không thấy sợ hay xấu hỏ: “Cô thở phào theo làm gì? Có ai mắng cô đâu. May là có tổng giám đốc là tôi chắn gió che mưa cho cô, nếu không thì người bị mắng là cô đó! Có câu nói gì? Nguy hiểm mê người nhất, chắc là để hình dung Kính tổng hả? Mặt đẹp, mắng người cũng rất oai phong, trước kia rất hiếm khi anh ấy đến đây, chỉ có tổng giám đốc Hạ đến, tôi vẫn chưa thăm dò tình tính của anh ấy, ăn ⁄ Tê bu oa “
máng nhiêu lân là hiệu ngay.
Trần Mộng Dao cười nói: “Chị Amy, có phải cô đang nói đùa không? Bình thường cô lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc xụ mặt đáng sợ gần chết, tôi tưởng cô còn nguyên tắc chứ, cô nói cái này từ trước, tôi cũng không cần căng thẳng quá độ.”
Amy lười ra vẻ: “Đó là tôi đặt quy tắc, không có quy tắc, không ra oai phủ đầu với cô, cô sẽ quậy tung luôn. Ở gần lâu rồi, tôi phát hiện cô không phải loại người a dua lên mặt không biết phải trái, giống em gái tôi lắm, em gái tôi bằng tuổi cô, nên có hơi thấy thân thiết. Được rồi, hôm nay ban tài vụ chết chắc, nếu không làm rõ được số tiền kia, có lẽ sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Chúng ta làm việc chính trước đi, tối nay còn phải tăng ca, đừng nói chuyện phiếm, nếu bị Kính tổng quay lại thấy, hai ta tiêu đời.”
Trần Mộng Dao nhìn ra cửa với vẻ chột dạ, xác nhận Kính Thiếu Khanh không quay lại mới yên tâm. Cô còn phải sắp xếp lại tài liệu mà anh coi xong, cái nào anh chưa xem thì để lại, đỡ mắc công khi anh cần coi nữa thì không tìm thấy.
Vì thời gian buổi tối tương đối nhanh, cô không ăn cơm, ở lại công ty tăng ca luôn. Vì muốn hiểu biết được tất cả những gì liên quan đến công ty thật nhanh, trong máy tính của cô chứa đầy tài liệu điện tử cần xem, xem lâu thì các dòng chữ bị nhòe đi trông rất nhức mắt.
Sắp tám giờ, Kính Thiếu Khanh mới đến công ty, bình thường giờ tăng ca xong là chín giờ, vậy lúc này anh đến là để quan sát? Trong lòng Trần Mộng Dao nói thầm “đừng chú ý đến em đừng chú ý đến em”, giả vờ chăm chú hết sức nhìn màn hình máy tính, bây giờ Amy đi toilet rồi, một mình cô không chịu _ nói…
Sợ cái gì thì cái đó tới, Kính Thiếu Khanh lập tức đi đến bên cạnh cô, hỏi với giọng điệu rất nghiêm túc: “Tan ca xong em rảnh không?”
Cô nghĩ là anh tìm cô vì chuyện công việc: “Không phải bây giờ đang rảnh à? Có gì cần làm thì anh cứ nói với em, em sẽ làm Ấ tột.”
Kính Thiếu Khanh không biết nói gì, cô không nghe hiểu là anh hỏi sau khi tan ca à? Không đợi anh nói nữa, Amy đã quay lại: “Trần phó tổng, không phải là cô chưa ăn cơm tối sao? Vậy cô có muốn đi ăn khuya… chung? Kính tổng, anh đến rồi à…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...