Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Nặc vội vàng nghiêm túc lại: “Đúng vậy thiếu gia, tôi đã từng tuổi này mà còn không có bạn gái là có lý do cả, ví dụ như bận công việc quá, không có thời gian này nọ…”

Mục Đình Sâm sâu xa mà nói: “Vậy anh có muốn tôi cho anh kỳ nghỉ dài hạn hay không? Hay là cho anh về hưu sớm hai mưoi, ba mươi năm?”

Trần Nặc lắc đầu như lắc trống bỏi: “Không không không, tôi rất vui khi được cống hiến sức lực cho cậu, cho dù tới tuổi về hưu, nếu tôi không có bệnh tật gì, tôi có thể lái xe cho cậu thêm hơn mười năm nữal”

Biệt thự Kính gia.

Sau khi Hạ Lam bị An Nhã bóp cổ, vẫn luôn nằm trên giường, thường hay sốt nhẹ, bác sĩ nói là do kinh sợ quá mức mới vậy, chỉ cần nghỉ ngơi điều trị cho tốt là được.

Cũng vì chuyện này nên số lần Kính Thiếu Khanh chạy về biệt thự cũng nhiều lên, đa số là áy náy và đau lòng với mẹ mình.

Thấy Kính Thành Húc tự mình đi theo chăm sóc hầu hạ Hạ Lam, trong lòng anh cũng có cái nhìn mới về Kính Thành Húc, mặc dù anh không chào hỏi nhưng cũng không làm mặt lạnh như trước.


“Thiếu Khanh à, đừng lo cho mẹ, có bố con chăm sóc cho mẹ mà, mẹ không sao hết, chỉ là chuyện nhỏ, lớn tuổi nên không chịu nổi cú sốc mà thôi. Đúng rồi, công ty chỉ nhánh bên khu Giang Nam ở Nam Thành có nền tảng vững chắc, lợi nhuận hằng năm chỉ đứng sau trụ sở chính, lại còn ở Đề Đô, con cố gắng nắm chặt, mẹ hết cách giằng co rồi, bố con cũng không làm được chuyện này, phải dựa vào con cả.”

Đứng trước những suy nghĩ vụn vỡ của mẹ mình, Kính Thiếu Khanh bát đắc dĩ nói: “Con biết rồi, chờ con làm xong chuyện đang dang dở, sẽ đến đó ở vài ngày, mẹ đừng quan tâm, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Khóe môi Hạ Lam nở nụ cười đạt được mục đích: “Được, không còn chuyện gì thì con về đi, đừng cứ chạy đến đây, chậm trễ việc của con. May là An Nhã với con không có gì, cục thịt trong bụng cô ta cũng không phải là của con, đây là sự trấn an lớn nhất với mẹ, lòng mẹ rất vui, ngày mai là có thể đứng lên đi lại.”

Kính Thiếu Khanh gật đầu, không nói gì mà lập tức quay người bỏ đi.

Anh vừa đi, Hạ Lam bèn phấn chắn tinh thần mà ngồi dậy từ trên giường: “Gần đây ông có phát hiện không, con mình nói chuyện ít hơn trước? Trước kia không phải thế.”

Kính Thành Húc còn chưa hé răng, đã bị Hạ Lam chụp mũ: “Chắc là do anh không hay nói chuyện, tật xấu lây nhiễm rồi!”

Khóe miệng Kính Thành Húc co quắp: “Tiểu Lam, không thể như vậy được, anh và Thiếu Khanh mới ở chung với nhau bao lâu chứ? Nếu lây bệnh thì phải là em bị lây trước mới đúng chứ? Anh thấy là do trong lòng nó có khúc mắc không thể gỡ được, đè nén bản thân, không liên quan gì đến anh. Không phải là do em sắp xếp à? Có hiệu quả hay không thì sẽ thấy nhanh thôi.”


Hạ Lam há mồm cẳn nhằn: “Chẳng phải là do lòng tôi sốt ruột à? Tôi cố ý để Dao Dao đến công ty chỉ nhánh rồi bảo Thiếu Khanh qua đó, chỉ cần có thể gặp mặt, có thể gần gũi, tóm lại là có tiến triển, chỉ sợ nó không tỉnh ngộ được thôi.”

Ở điểm này, Kính Thành Húc vẫn có niềm tin: “Nó giống loại người không hiểu như thế này à? Em lo hão thôi, trừ phi nó không muốn, không có chuyện không hiểu kia. Nếu em rảnh quá thì đi xuống lầu chút đi, giả vờ cho Thiếu Khanh thấy cũng được, để nó canh trước giường em một ngày.”

Hạ Lam đã khỏe lại rồi, chủ yếu là cố tình tạo ra bầu không khí căng thẳng cho Kính Thiếu Khanh xem, nếu không thì làm sao anh sẽ để ý lời của bà nói? Bà trèo xuống giường ôm chó lên, tinh thần phần chấn: “Đi nào đi nào, dẫn con đi ăn chút, hai ngày này bạc đãi con quá, chưa ôm cái nào, chắc là con ấm ức muốn chết luôn phải không?”

Nửa tháng sau, thời tiết ở Đế Đô đã tăng lên cao theo mức thường hằng năm, nóng đến mức khiến người ta chỉ muốn chôn mình dưới điều hòa.

Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử sắp chán đến mức phát bệnh, thằng bé không chống cự được sức nóng, dẫn ra ngoài sợ bị cảm nắng, ngay cả trong sân mà bọn họ cũng ít ra ngoài, chỉ có sau khi mặt trời lặn mới đi ra ngoài sân dạo. Diện tích của nhà họ Mục to đến mức nào cũng trở nên nhỏ vào lúc này, không ra ngoài được là chán lắm.

Gần đây Mục Đình Sâm bận đến mức sáng tối không thấy bóng người, Ôn Ngôn chưa mở mắt anh đã đi rồi, buổi tối đang ngủ anh mới về nhà, cô ngờ rằng nếu cứ kéo dài như thế, Tiểu Đoàn Tử sẽ không biết đến người bố này, dẫu sao thì cho dù ở cùng một nhà, không thấy mặt lâu ngày, trí nhớ trẻ con không lâu, không nhận ra là rất bình thường.


Tòa cao ốc tập đoàn Mục thị, văn phòng tổng giám đóc.

Vẻ mặt Mục Đình Sâm như tảng băng, anh dựa vào trước bàn làm việc, hai tay chống lên thành bàn, bầu không khí căng thẳng khiến nhân viên công ty đứng trước mặt anh run cầm cập.

“Tìm đất thật lâu, cuối cùng là tìm thấy trong tay người khác?

Tên Diệp Quân Tước đó ăn gì là có thể nhả ra à? Mảnh đất mà chúng ta chọn bị cậu ta cướp đi đấy, có phải là không có đầu óc hay không? Trong đầu các người là hồ à? Lấy ra trát tường là vừa!”

Không sai, sau khi tra xét ngoài thị trường mới phát hiện, bây giờ tất cả những mảnh đất có giá trị giao dịch đều bị Diệp Quân Tước chiếm độc quyền, không còn một mảnh nào, còn lại thì là đất quá bình thường, không phải loại chạm tay là bỏng mà là loại bắt bừa cũng có, mua được cũng không có tác dụng.

Diệp Quân Tước ra tay xa xỉ, không hề mơ hồ trong mọi cuộc đấu thầu, bất kể là bao nhiêu tiền, cậu ta cũng mua hết, như thể cái mà cậu ta mua không phải đất giá trên trời mà là một viên kẹo, mí mắt không hề nháy chút nào. Hành vi của cậu ta khiến người khác cảm thấy rất khó nắm bắt, có tiền là tùy thích, chỉ cần độc chiếm nhiều đất là cuối cùng có thể lãi kếch sù, đúng là có tiền thì muốn làm gì thì làm. (Nguồn; truyen.one)

Vì chuyện này mà Mục Đình Sâm cực kỳ phiền chán, vẫn không tìm được cách giải quyết tốt, anh cứ luôn cảm thấy được là mình bị nhắm vào, nhưng hành vi của Diệp Quân Tước không chỉ nhắm vào một mình anh, còn có tất cả doanh nghiệp bắt động sản và người cố ý mua đất nữa. Gần đây Diệp Quân Tước khuấy sóng gió mây bay khắp Đề Đô, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Có người đề nghị: “Hay là… chúng ta tìm Diệp Quân Tước nói chuyện? Cậu ta làm như thế không hiền chút nào, hoàn toàn không cho người khác con đường sống, không sợ ăn no căng bụng chết.”


Trên mặt Mục Đình Sâm nở nụ cười âm u: “Tìm cậu ta nói chuyện? Biết đó là chứng minh cho chuyện gì không? Là tôi chịu thua cậu ta! Xin cậu ta nương tay, cho tôi chút thể diện!

Hay là các người cảm thấy cậu ta ăn cái gì vào thì sẽ nhả ra?”

Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, không ai dám nói nữa.

Mục Đình Sâm cũng nhận ra dựa vào đám người này không có ích, anh xua tay với vẻ chán nản: “Đi ra ngoài hết đi, chuyện này các người không cân xen vào đâu.

Bây giò, bên phía Diệp Quân Tước không được thì chỉ đành bắt tay vào chỗ khác, nếu anh không nhớ nhằm, đất đai mà nhà họ Kính sở hữu khá nhiều, nói không chừng trong tay Kính Thiếu Khanh còn có đắt trống, dĩ nhiên là anh sẽ chọn anh em tốt của mình.

Anh gọi điện thoại cho cậu ấy, không bao lâu sau là cậu ấy bắt máy, anh đi thẳng vào vấn đề: “Thiếu Khanh, trong tay cậu còn có đất tốt không? Tôi mua theo giá thị trường, cậu còn nhiều hơn cũng được.”

Kính Thiếu Khanh cân nhắc mà nói: “Trùng hợp quá, thư kí của tôi vừa nói cho tôi biết Diệp Quân Tước tìm tôi, bây giờ cậu lại gọi điện thoại đến, không nói dối cậu, đúng là có một mảnh đất tốt, chắc chắn là cậu ta đã biết rồi, nều cậu không ngại thì nghe cậu ta nói như thế nào đây này.”

Mục Đình Sâm ngừng thở, không bao lâu sau, giọng của Diệp Quân Tước vọng đến từ trong điện thoại: “Kính tổng, lâu rồi không gặp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui