“Điều này không quan trọng.”
Lời của Ôn Ngôn khiến cho tinh thần căng thẳng của Mục Đình Sâm giảm xuống, anh chỉ cần sự tha thứ của cô, những người khác, không vấn đề gì, anh chỉ để ý cái nhìn của cô, có những lời này của cô, là đủ rồi.
Ôn Chí Linh yếu ớt phản bác: “Cô không phải là không có lương tâm… Chẳng qua là tên đó bắt cóc nói… Bà nội cháu là sau khi Mục Đình Sâm đi thăm mới tử vong, là… Mục Đình Sâm làm, cô cũng nghĩ chẳng qua là sưng phổi mà thôi, cũng không đến nỗi sẽ chết, huống chỉ làm sao biết đúng lúc như vậy? Sớm không chết muộn không chết… cô không có ý gì khác, rốt cuộc là tình huống gì cô cũng không biết, cô thừa nhận là người đàn ông ma quỷ của cô làm bà nội cháu bị bệnh nằm viện, cô luôn muốn ly dị, nhưng không thành… Lần này con trai cô bị bắt cóc, cô cũng là không có cách nào, Ôn Ngôn, đổi lại là cháu, cháu cũng sẽ gửi thư này giống cô chứ? Trên đời này không có bố mẹ nào có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ của mình bị chết!”
Ôn Ngôn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhìn em họ trên danh nghĩ quỳ xuống bên cạnh vợ chồng Ôn Chí Linh, cô trầm mặc. Một đứa trẻ lên đại học, sinh mạng còn trẻ biết bao…
Trước không làm bó mẹ có lẽ cô không lĩnh hội được cảm nhận của vợ chồng Ôn Chí Linh, nhưng bây giờ, cô có thể hiểu, đổi lại là cô, cô cũng sẽ gửi lá thư này. Vợ chồng Ôn Chí Linh đáng hận nữa cũng chỉ là bị người kia lợi dụng, ghê tởm nhất, là cái tên ngắm ngầm kial Mục Đình Sâm đột nhiên mở miệng nói: “Không phải tôi làm, bà nội chính là vì bệnh mà mắt, tuổi tác quá cao, không chịu đựng nổi. Nếu quả thật là tôi hại chết bà, sao bà ấy bảo bác sĩ giao di thư cho tôi mà không phải là các người? Chuyện tai nạn máy bay là có liên quan tới tôi, tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.”
Trong sự kinh ngạc, Ôn Chí Linh lại dùng ánh mắt kì dị không nhịn được nhìn về phía Ôn Ngôn, rõ ràng cho thấy đang chất vấn Ôn Ngôn tại sao lại vướng vào người đã hại chết bố mình, còn kết hôn sinh con, trong ánh mắt khinh thường khiến Ôn Ngôn có chút tức giận, Ôn Ngôn không muốn đem chuyện tai nạn máy bay lại nói ra, huống chi không thể nói với Ôn Chí Linh, cho nên trực tiếp coi thường: “Hành động của các ngươi là vì con của mình không sai, nhưng cũng uy hiếp đến tôi, cho nên bây giờ các người muốn giải quyết như thế nào? Tôi hỏi một lần nữa, ai bảo các người làm vậy? Các người thật sự không biết?”
Còn không chờ vợ chồng Ôn Chí Linh nói, con trai bọn họ mở miệng trước: “Cũng là bởi vì em, bố mẹ em là vì em mới làm như vậy, anh chị muốn thế nào thì hướng vào eml”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi: “Một đứa trẻ lên đại học còn sống như dạng người hơn các người, yên tâm, tôi sẽ không làm gì các người, bắt đầu từ hôm nay, nếu các người còn dám bước vào Đề Đô một bước, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ST lơ. Ho N07 (2 0y Diện Sim người nữa, đây là một lân cuồi cùng!
Nghe cô nói như vậy, vợ chồng Ôn Chí Linh thở phào nhẹ nhõm. Cũng sẽ không sợ, từ dưới đất đứng lên. Đột nhiên, Ôn Chí Linh hỏi: “Trên di thư bà nội viết gì vậy?”
Ôn Ngôn cau mày trợn mắt nhìn Ôn Chí Linh, Ôn Chí Linh vội vàng giải thích: “Không không không, cô không phải có ý đó, chỉ là muốn biết bà cụ trước khi lâm chung có tâm nguyện gì mà thôi, không có ý khác.”
Ôn Ngôn cũng không có ý định giấu giếm: “Bà nội giữ lại nhà cũ của Ôn gia cho tôi, không còn gì khác, bà còn muốn biết gì nữa?”
Ôn Chí Linh ngớ ngắn: “Không… không có… cô vẫn cho là nhà cũ đã sớm bị bán hết, không ngờ được giữ lại… Đúng, nhà cũ của Ôn gia nên cho cháu, chỉ có cháu mới là hậu duệ của Ôn gia.
Chồng Ôn Chí Linh ngầm kéo vạt áo của Ôn Chí Linh, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định với nhà cũ, Ôn Chí Linh hiện đâu dám mở miệng? Ôn Ngôn chú ý tới chỉ tiết nhỏ này, cảm thấy có chút buồn cười: “Chú, có phải ông có lời gì muốn nói hay không? Muốn nói thì nói đi, dù sao sau ngày hôm nay có thể chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”
Chồng của Ôn Chí Linh thận trọng nhìn mắt Mục Đình Sâm, lấy hết dũng khí nói: “Tôi cảm thấy, nhà cũ của Ôn gia có phải cũng có một phần của cô của cô hay không? Cô nuốt một mình không hay lắm đâu? Huống chỉ bây giờ cô cái gì cũng không thiếu, tùy tiện phát tay một cái, nửa Đế Đô cô cũng nuốt nỗi, không giống chúng tôi, chúng tôi nghèo. Cô của cô cũng họ Ôn, cô không nên quá tuyệt tình.”
Cũng biết sẽ như vậy, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống trên ghế sofa, mắt đẹp hơi nheo lại, vẫn ung dung nhìn một nhà ba người kia: “Đúng, tôi cái gì cũng không thiếu, nhưng nhà cũ của Ôn gia, là độc nhất vô nhị, đối với tôi mà nói là vô giá. Cô cũng họ Ôn không sai, nhưng bà nội chỉ đem nhà cũ của Ôn gia để lại cho tôi, sao tôi có thể đưa ra quyết định phân chia thật tốt với các người? Chi bằng… Các người tự đi hỏi bà nội có nguyện ý hay không?”
Ôn Chí Linh bị dọa sợ mặt như màu đắt: “Không không không, cô chú không cần! Nếu bà nội cháu để lại cho cháu, cô chú sẽ không tranh!”
Ôn Ngôn hừ lạnh nói: “Thật là phục các người, lúc sống vẫn không quên nghĩ đến lợi ích, thật là đặt tiền trong mắt. Đi đi, phải đi nhanh lên, đừng để tôi thay đổi ý. Sau này bắt kể với ai, đều không được đề cập tới mối quan hệ giữa tôi và các người, liên quan duy nhất giữa chúng ta chính là bà nội, bà nội đã qua đời, cho nên, chúng ta ngay cả người thân cũng không tính, các người tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Vợ chồng Ôn Chí Linh rụt rè e sợ hướng cửa, dường như sợ bị vệ sĩ thân hình cao lớn quật ngã. Mấy ngày dày vò, một nhà ba người nhìn vô cùng chật vật, áo quần xốc xệch, bản thỉu giống nhau, chỉ có người trẻ tuổi nhìn tương đối còn thể diện.
Lúc đi tới cửa, con trai của Ôn Chí Linh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Ôn Ngôn nói: “Chị, thật xin lỗi, thật may chị không sao.”
Ôn Ngôn không kìm được nhìn về phía thằng bé, trong mắt nó lại không một chút sợ hãi, tỏ ra ung dung không vội vã như vậy, cô cho là mới vừa rồi mình biểu hiện quá máu lạnh quá đáng SỢ.
Yên lặng hai giây, cô hỏi: “Em tên là gì?”
“Ôn Hạo.”
Khó trách, Ôn Hạo là theo họ mẹ, ban đầu bà nội thu nhận con rễ ở rễ, néu không cũng sẽ không bị moi không còn một mồng.
Ôn Ngôn phát phát tay: “Đi thôi, tiếp tục học, tốt nghiệp thật tốt tìm việc làm, đừng giống bố mẹ em.”
Có lẽ con trai họ đâm đến chỗ đau của mình, sau khi vào thang máy, chồng Ôn Chí Linh vung tay mặt lạnh: “Đúng, con trai với bọn họ, cũng họ Ôn, kết quả thế nào? Phi, đều không mò được một cái! Chưa thấy người con rễ ở rễ nào xúi quầy như tôi!”
Ôn Chí Linh nhìn thằng bé một cái: “Có chút tiền đồ, con có thể cùng Ôn Ngôn đấu sao? Con đấu thắng người ta sao? Người ta dậm chân một cái, cả Đề Đô đều phải rung ba cái, con nhằm nhò gì? Mẹ vốn cho là cô ta là thứ tốt gì, bây giờ nhìn lại, người có tiền đều không phải là người tốt, hồi anh cả chết, Mục Đình Sâm mới mười mấy tuổi chứ? Mười mấy tuổi đã làm được chuyện hại sinh mạng, Ôn Ngôn lại còn kết hôn sinh con với người hại chết bố ruột mình, không biết trong đầu cô ta nghĩ gì”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...