Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nói: “Xin lỗi vì đã làm dì thất vọng, đều là cháu không tốt nên tất cả những chuyện này mới xảy ra… Không liên quan gì đến Thiếu Khanh.”

Nếu cô đi tìm Kính Thiếu Khanh sớm hon, vậy thì đã không cho An Nhã cơ hội, trong lòng tự mắng bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng chuyện đã trở thành sự thật, cô có thể làm gì đây?

Hạ Lam từ trước đến nay vẫn luôn biết điểm đến để dừng(*), bà chủ động nhắc đến chuyện này vì đã sớm ngờ tới Trần Mộng Dao biết chuyện, bà cũng không giả vờ không biết, tránh để lòng áy náy: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cháu nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn làm việc ở bên đó, gặp phải khó khăn gì thì gọi điện thoại cho dì, trong lòng dì, cháu cũng giống như con gái ruột, nếu phải chọn giữa tát cháu và Kính Thiếu Khanh, dì nhất định sẽ tát Thiếu Khanh, nghỉ ngơi sớm đi.”

(°) Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ là đã đủ rồi.

Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn báo bình an, có lẽ do vừa sáng sớm đã lái xe chạy đi, cô cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, cơm tối cũng không thèm ăn, trực tiếp đi ngủ.

Mục trạch.


Ôn Ngôn trông thấy tin nhắn thì yên lòng, Trần Mộng Dao mà cô quen biết rốt cuộc cũng muốn mở rộng cánh bay cao, con người kiểu gì cũng sẽ chậm rãi lớn lên, quá trình này có lẽ sẽ rất thống khổ, nhưng nó là con đường tắt phải đi.

Quay đầu lại nhìn Tiêu Đoàn Tử của cô, cô có chút bắt đắc dĩ, chỉ cần một ngày bạn nhỏ này chưa lớn, cô sẽ không thể tự do tự tại làm việc mình muốn làm, đột nhiên có chút hâm mộ Trần Mộng Dao, ít nhát Trần Mộng Dao có tự do.

Sáng hôm sau, An Nhã nhận được một bản hợp đồng Kính Thiếu Khanh bảo người đưa tới cửa.

Cô ta nhìn những dòng chữ lạnh lẽo trên hợp đồng, cả người giống như rơi vào động băng.

Ý nghĩa ghi trên hợp đồng rất rõ ràng, giống như lúc trước Hạ Lam và Kính Thiếu Khanh đã nói, nếu cô ta phá đứa nhỏ, cô ta có thể được bồi thường thích đáng, nếu kiên trì sinh ra, bọn họ sẽ không ép buộc cô ta phá, nhưng cũng sẽ không cho đứa nhỏ một xu tiền cấp dưỡng.

Hợp đồng đã nhiều lần nhắn mạnh là cô ta khư khư cố chấp £ + L3 2 Xin £ ` ^. À ˆ^ À muôn sinh đứa trẻ ngoài ý muôn này, không có quyên yêu câu bất kỳ khoản phí nào, một khi ký vào, cô ta biết ý nghĩa của nó.

Cô ta nhìn luật sư đã gửi hợp đồng, chất vấn: “Kiểu này có thể có hiệu lực sao? Chỉ cần kết quả xác định của đứa trẻ là Kính Thiếu Khanh là bố ruột thì Kính Thiếu Khanh vẫn phải chịu trách nhiệm, hợp đồng như vậy, cho dù tôi ký thì như thế nào?”

Luật sư vuốt kính, dùng giọng công thức nói: “An tiểu thư, chuyện là thế này, khách hàng của tôi không có ấn tượng gì về việc mang thai đứa trẻ, theo anh ấy thấy thì đây là một chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên không thể loại trừ việc An tiểu thư cô đã dùng vài thủ đoạn âm thầm.”

“Để tránh tranh chấp, Kính tiên sinh đề nghị cô phá đứa trẻ, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu bồi thường của cô. Nếu cô nhất quyết đòi sinh ra, nhưng Kính tiên sinh với tư cách là bố của đứa trẻ, sẽ không đồng ý, mặc dù pháp luật đứng về phía cô, chúng tôi không có quyền yêu cầu cô phá đứa trẻ này, nhưng nếu cô sinh ra đứa trẻ này chỉ để yêu cầu cấp dưỡng thì sao? Tôi nghi ngờ động cơ của cô.”

An Nhã cắn răng nói: “Nếu anh ấy không chịu lấy tôi, không cho tôi và đứa con một danh phận, vậy thì tôi sẽ sinh ra để đòi cấp dưỡng, không thể sao?”


Luật sư mỉm cười: “Phương thức tống tiền của cô rất đặc biệt, rất liều lĩnh. Nếu như cô xác định sẽ không ký hợp đồng này, vậy thì tôi sẽ cho cô biết về quy trình yêu cầu cấp dưỡng tiếp theo. Trước hết, cô phải xác định đứa trẻ đúng là con của Kính tiên sinh, thứ hai, cô phải tố cáo yêu cầu chấp hành việc chỉ trả tiền nuôi dưỡng, nếu Kính tiên sinh không muốn thì quá trình này sẽ rất lâu, cô là phụ nữ không có nguồn thu nhập, cô nghĩ cô có thể sống sót khi mang thai không? Cô suy nghĩ kỹ chút đi, giờ tôi không làm phiền cô nữa.”

Nhìn luật sư rời đi, An Nhã tức giận hát những chiếc cốc trên bàn trà xuống đắt.

Dù không chiếm được gì thì cô ta cũng sẽ sinh ra đứa trẻ này, một mình cô ta cũng chẳng phải lo lắng cái gì, chỉ cần đứa trẻ này tồn tại… chỉ cần cô ta khẳng định đây là con của Kính Thiếu Khanh, thì Trần Mộng Dao sẽ luôn canh cánh trong lòng, cô ta không thể có được, Trần Mộng Dao cũng đừng hòng nghĩ đến! Về phần tồn tại thế nào, đó không phải chuyện người khác cần lo lắng! Huống chỉ… chỉ cần có đứa con, có lẽ ngày nào đó Kính Thiếu Khanh sẽ nghĩ thông suốt, sẵn sàng tiếp nhận cô ta và đứa trẻ…

Nhận được thông báo của luật sư, biết An Nhã không ký, Kính Thiếu Khanh bực bội gọi cho Hạ Lam: “Mẹ, An Nhã không chịu ký, không thể để đứa trẻ kia ở lại, như vậy sau này đừng ai nghĩ đến chuyện sống an bình! Chuyện xảy ra đêm đó con không có ấn tượng gì cả, hoàn toàn là ngoài ý muốn…”

Hạ Lam hừ lạnh một tiếng: “Ngoài ý muốn gì chứ? Con đừng ngây thơ quá, kiểu con gái như An Nhã có nhiều lắm, tưởng không từ thủ đoạn làm cho bụng to lên là có thể bay lên cành cây trở thành Phượng Hoàng, con bị người ta sắp đặt rõ ràng như vậy, còn tưởng là ngoài ý muốn. Phụ nữ hiểu phụ nữ nhát, trước tiên con đừng lo lắng đến chuyện này nữa, chăm sóc tốt công ty, mẹ đi gặp An Nhã.”

Nói xong, Hạ Lam trực tiếp cúp điện thoại, bảo tài xế chuẩn bị xe đi tìm An Nhã.

Kính Thành Húc sợ bà làm lớn chuyện, khuyên nhủ: “Bà chú ý đến tính khí của mình, có thể giải quyết hòa bình thì cứ giải quyết hòa bình.”


Hạ Lam lườm ông một cái: “Giải quyết hòa bình? Tắt nhiên tôi biết phải giải quyết hòa bình, nếu không thì tôi động thủ với cô ta sao? Cô ta thật sự cho là dùng đại một chút thủ đoạn là có thể làm chúng ta ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, dựa vào cái gì chứ? Gia đình chúng ta là oan đại đầu sao? Cho dù tôi thỏa hiệp, Thiếu Khanh cũng cùng cô ta kết hôn, sau này mỗi ngày mỗi đêm tôi đều phải nhìn cô ta và đứa nhỏ kia, ghê tởm không chịu được! Làm sao tôi có thể để chuyện đó xảy ra? Không thể được!”

Kính Thành Húc vẫn có chút do dự: “Tiểu Lam… An Nhã kia không phải là không có người nhà sao? Vô thân vô cố, chúng ta đối với con bé như vậy, thoạt nhìn cũng không tốt lắm, giống như cả nhà chúng ta đang bắt nạt một đứa trẻ không nơi nương tựa vậy.”

Hạ Lam giận dữ nhìn ông: “Vậy ông có ý gì? Đưa cô ta về nhà dưỡng thai thật tốt, để cho cô ta yên tâm sinh con rồi tiếp tục hại gia đình chúng ta sao? Tôi không phải người tâm địa sắt đá gì, tôi không ác độc như ông nghĩ, là cô ta không nhân nghĩa trước, còn muốn tôi làm sao? Chỉ cần cô ta đồng ý phá đứa trẻ, muốn tiền thì tôi cho cô ta là được rồi, nếu đây là Thiếu Khanh phạm sai lầm, tôi chắc chắn sẽ không như vậy với cô ta, nhưng rõ ràng là không phải vậy, là cô ta đang tính kế! Tội cho Dao Dao còn coi cô ta là bạn, cô ta như vậy thì thích hợp sao?

Chính vì như vậy tôi mới buồn nôn cô ta đấy!”

Kính Thành Húc bị chặn đến câm miệng không nói nên lời, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Được được được, bà xem đó mà làm, tôi mặc kệ là được. Chuyện của phụ nữ, phụ nữ các bà có thể giải quyết được, tôi sẽ không tham gia, tóm lại bà để ý tính tình của mình, đừng nháo lớn quá, không tốt cho danh tiếng.”

Hạ Lam không lên tiếng, coi như là đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui