Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao đờ người cắn đũa, cô nhìn Thẩm Giới rồi lại nhìn Ôn Ngôn, sau đó chọn cách im lặng, đây không phải chuyện cô có thể

giải quyết.

Thẩm Giới cau mày hỏi: “Làm sao em biết anh

ở đây?”

Cố Vãn Vãn mỉm cười ngồi bên cạnh anh: “Em

nói em đi ngang qua, anh có tin không?”

Thẩm Giới không đáp, Ôn Ngôn nói: “Cô ăn cơm chưa? Nếu không ngại thì cùng nhau ăn

nhé?”

Cố Vãn Vãn cười cười với cô, bảo nhân viên phục vụ mang thêm chén đũa: “Cơm nước xong rồi mọi người có kế hoạch gì không? Tôi

đang muốn đi dạo phố với Thẩm Giới! Hai

người có muốn đi cùng không?”

Ôn Ngôn nói trước: “Lát nữa tôi phải đi tìm việc rồi.

Trần Mộng Dao cũng vội nói: “Tôi phải trở lại

bệnh viện chăm sóc bó, hai người đi đi.”

Cố Vãn Vãn lộ vẻ đáng tiếc: “Vậy được, tôi sẽ

đi cùng anh ấy.”

Rất nhanh, Thẩm Giới buông đũa xuống: “Anh

ăn xong rồi.”

Cố Vãn Vãn đang ngậm nửa con tôm trong miệng, dùng ánh mắt vô hại nhìn anh: “Ăn ít thế? Nhà hàng này nấu rất ngon mà, anh ăn thêm chút đi…”


Tính cách bình thường của cô ấy có phần

giống với Trần Mộng Dao nên Trần Mộng Dao

cũng không ghét cô ấy. Nhìn thấy Thẩm Giới

trầm mặt không nói gì, Trần Mộng Dao lên tiếng: “Anh ấy cứ như vậy đó, luôn ăn rất ít,

đừng khuyên ảnh nữa, cô ăn của cô đi.”

Cố Vãn Vãn dời lực chú ý về trong chén, cô ấy là người cuối cùng đặt đũa xuống, sau khi ăn uống xong, cô ấy lau miệng: “Em đi vệ sinh

trước, Thâm Giới đợi em nha.”

Khi rời bàn ăn đi vào toilet, việc đầu tiên cô làm là nôn ra, nếu không phải vì để Thẩm Giới ác cảm với mình, cô ta cũng không ép mình nuốt đống thức ăn kia vào, cái nhà hàng dơ bẩn này

vừa gắp miếng đầu tiên cô ta đã muốn ói!

Khi nôn ra gần hết, cô ta súc miệng rửa sạch mùi hôi còn sót lại, nhìn mình trong gương, cô ta lộ ra tia cười lạnh: “Ôn Ngôn, những gì hôm nay tôi phải chịu, tương lai tôi sẽ trả lại cho cô gấp đôi!”

Ra khỏi toilet, đi ngang qua quây thanh toán, cô ta nhân tiện lấy hóa đơn, không quên nhắc nhở: “Đồ ăn ở nhà hàng của anh đúng là rác

rưởi”.

Sắc mặt nhân viên thu ngân có chút tái nhọt, cô ta lộ ra vẻ chán ghét lúc quay đầu lại trưng ra vẻ ngoan ngoãn với Thẩm Giới: “Em thanh toán

rồi, chúng ta đi thôi!”

Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng: “Đã nói tôi đãi rồi mà, bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả lại cho cô.

Cố Vãn Vãn khoác tay Thẩm Giới, cười vô cùng ngây thơ: “Không cần đâu, cô là bạn của anh ấy thì cũng là bạn của tôi. Chút tiền ít ỏi này cô đừng bận tâm, lần sau đi ăn nhớ gọi cho

tôi nha.”

Thẩm Giới không thể đợi thêm được nữa liền

thúc giục cô ta: “Đi thôi.”

Ôn Ngôn không nói lời nào, nhìn bọn họ rời đi, lòng cô dâng lên chút mất mác không thể giải thích được, vật đổi sao dời, quá khứ ấy cũng

không thể quay lại được nữa.

Trần Mộng Dao âm thầm nắm tay cô: “Tiểu

Ngôn, đừng nhìn, đi thôi.”

Cô theo bản năng giải thích: “Mình không nghĩ gì hết… Mình đã kết hôn rồi, hơn nữa anh ấy

cũng đã đính hôn, thế này cũng thật tốt.”

Trần Mộng Dao nhìn thấu gắng gượng của cô, cũng không vạch trần: “Bây giờ mình cảm thấy Mục Đình Sâm đối với cậu thật sự rất tệ, kết

hôn đã ba năm rồi mà đến chiếc nhẫn cưới anh

ta thậm chí còn không mua cho cậu. Người có

lòng lại không đến được với nhau, kẻ không yêu thì lại cứ sống chết gắn chặt vào nhau, là

đang dẫn vặt ai đây?”

Ôn Ngôn không tiếp tục chủ đề này, sau khi về về nhà cô đăng sơ yếu lý lịch lên mạng, không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn ra ngoài đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trong thời gian làm việc, cô vẫn không luyện được tính cách mình hướng ngoại hơn. Nhắc đến thật nực cười, lớn lên cùng một nhân vật như Mục Đình Sâm mà tính cách cô vẫn cứ lặng lẽ như

vậy.


Buổi tối, Mục Đình Sâm lại không về nhà, Ôn Ngôn một mình đối mặt với một bàn ăn lớn, cảm thấy có chút lãng phí: “Má Lưu, nếu sau này Mục Đình Sâm không về thì má cũng không cần phải làm nhiều món như vậy đâu,

con ăn không hết thì phí lắm.”

Má Lưu đáp lời, lần trước quản gia Lâm suýt

nữa bị đuổi đi nên giờ bà cũng không dám nói nhiều, tần suất về nhà của Mục Đình Sâm rõ ràng là có vấn đề, mặc dù bà lo lắng nhưng

cũng không thể làm gì được.

Ôn Ngôn tựa như chẳng có gì, ăn tối xong liền

đọc tạp chí, lướt điện thoại.

Điện thoại nhà đột nhiên vang lên, cô cách gần

nhất nên bắt máy: “Alo?”

Bên kia không nói tiếng nào đã cúp máy.

Quản gia Lâm nghe tiếng đi đến nhìn cô một chút rồi cũng xoay người rời đi. Ông biết người

gọi đến là Mục Đình Sâm.

Vài ngày sau, Ôn Ngôn nhận được thông báo

phỏng vấn từ một công ty thiết kế, từ sáng sớm cô đã thu dọn đồ đạc, cố tình trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn khí sắc trông khá hơn đôi chút.

Bước vào khu vực phỏng vấn, giám đốc nhân sự của công ty này nhìn thấy cô, tươi cười nói: “Tôi tưởng tên chỉ là trùng hợp, không ngờ lại là Mục phu nhân, cô sống an nhàn sung sướng như vậy, chúng tôi tuyển không được rồi… Công ty chúng tôi tuy rằng quy mô không lớn,

nhưng hay tăng ca, cô… không thích hợp lắm.”

Đây là lần đầu tiên cô bị từ chối vì thân phận Mục phu nhân: “Tôi luôn tự làm tự nuôi mình, tăng ca muộn thế nào cũng không vấn đề, anh có thể xem lý lịch của tôi, không cần để ý đến

thân phận của tôi như thế nào.”

Giám đốc nhân sự bĩu môi: “Không còn cách

nào khác, mời cô tìm chỗ đi.”

Sau khi ra khỏi công ty Ôn Ngôn cảm thấy thất vọng, càng thêm hối hận hành động từ chức năm đó của mình, bây giờ quay lại công ty của Lâm Táp cũng không thích hợp, quan trọng nhất là cô chỉ muốn làm việc, không muốn bị

quản thúc.

Cô đã liên tục tìm kiếm nhiều công ty nhưng họ đều từ chối cô bằng những lý do khác nhau, ở thành phố này, ngành thiết kế rất phổ biến, trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cô không đến mức không tìm được việc. Hơn nữa năm đó cô từng làm thiết kế cho tạp chí áo cưới, ở trong giới thiết kế cũng có chút danh tiếng, nên chẳng có cớ gì bị từ chối cả, chẳng


lẽ là do cô là Mục phu nhân sao?

Cô chán nản quay về Mục trạch, sau một ngày

bôn ba, cô mệt đến mức làm ổ trên sô pha

không muốn động đậy.

Má Lưu giúp cô pha một chậu nước nóng: “Ngâm chân đi con, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút đấy. Bôn ba một ngày ngoài trời sao mà

chịu được.”

Ôn Ngôn ngoan ngoãn để chân vào trong chậu: “Má Lưu, chỉ vì con là Mục phu nhân nên không

ai dám tuyển con, tại sao lại vậy chứ?”

Má Lưu nhìn cô, uyễn chuyển nói: “Ai dám sai bảo Mục phu nhân chứ? Trừ phi là thiếu gia mở

miệng.”

Cô liền ngậm miệng lại, cô không thể đến gặp

Mục Đình Sâm, hơn nữa, Mục Đình Sâm trước

đây luôn công tư phân minh, cô cũng không có

cơ hội đi cửa sau.

Thấy cô chỉ lo lắng vì không tìm được việc, má Lưu không khỏi nhắc: “Thiếu gia đã mấy ngày

không về rồi, con không sốt ruột sao?”

Cô nhún vai: “Chân ở trên người anh ấy, con

không quản được, có thể làm gì được chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui