Cô lấy điện thoại ra chụp vài tắm hình, vờ như không có chuyện gì mở cửa bước ra ngoài. Tủ lạnh đã được dời đến trước cửa, cô không còn cơ hội tìm An Nhã nói chuyện mà chỉ có thể cùng Trần Mộng Dao rồi đi.
Trên suốt quãng đường, cô cứ nghĩ đến que thử thai trong sọt rác làm tâm trạng cô trở nên trầm trọng hơn. An Nhã mang thai rồi, bố của đứa bé có phải là Kính Thiếu Khanh hay không? Với số lượng que thử nhiều đến thế, xem ra cô ta đang chờ đợi kết quả và rất mong mang thai đi? Nếu như đúng thật đậu thai sau đúng một lần thì không ổn rồi, chắc chắn Kính Thiếu Khanh sẽ gặp rắc rối mắt…
Tủ lạnh đã được chuyển đến dưới nhà Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn nói là muốn ở lại trong xe. Đợi Trần Mộng Dao vừa rời đi, cô liền gửi một tin nhắn cho An Nhã: “Cô mang thai rồi? Đứa con của ai?”
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời: “Cô nhìn thấy que thử thai trong sọt rác rồi? Cô thông minh như vậy, chắc sẽ biết là của ai thôi, tôi chỉ làm qua với Kính Thiếu Khanh.”
Nhận được câu trả lời như thế khiến Ôn Ngôn chau mày: “Cô định làm thế nào?”
Thái độ của An Nhã rất lạnh nhạt: “Liên quan đến cô à? Tôi biết cô có quyền có thế nhưng máy chuyện này cũng muốn quản sao? Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đã không còn qua lại nữa, tôi muốn làm gì với đứa con trong bụng là chuyện của tôi, cô muốn quản sao? Ôn Ngôn, cô đừng có hiếp người quá đáng nữa.”
Ôn Ngôn không trả lời nữa, nếu như An Nhã đã cho là cô đang bắt nạt người khác thì cô không còn gì để nói. Cô muốn nói chuyện này cho Kính Thiếu Khanh biết nhưng lại do dự không dứt, cuối cùng cô vẫn không làm gì cả, cô muốn xem thử tiếp theo An Nhã sẽ làm như thế nào.
Vắt vả hết nửa ngày, giờ đã là mười một giờ trưa rồi, tâm trạng của Trần Mộng Dao không tồi: “Đi! Người chị em, đi ăn cơm thôi. Cậu muốn ăn gì? Mình mời, đừng khách sáo với mình.
Sau này mình đến Thành Nam thì không thể thường xuyên về đây nữa, muốn đi ăn chung cũng không còn nhiều cơ hội nữa đâu.
Ôn Ngôn cười cười: “Mình không biết ăn gì đây, cậu muốn ăn gì? Theo ý cậu đi. Dù sao cậu cũng phải qua đó công tác rồi vậy mình mời cậu mới phải, cậu chọn địa điểm đi. Mà… mình nói là giả như, giả như chỉ làm qua một lần nhưng An Nhã mang thai, còn là con của Kính Thiếu Khanh thì cậu nghĩ thế nào?”
Cả người Trần Mộng Dao như bị đông cứng, biểu cảm cũng cứng đơ nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Con mẹ nó lúc trước mình ngày nào cũng làm với Kính Thiếu Khanh nhưng lại không đậu thai, cô ta chỉ với một lần mà đã có con sao? Thể chất như vậy không đi mang thai hộ thật đáng tiếc mài! Nếu như thật sự là vậy thì xem như cô ta số tốt, có thể nhờ nó mà tiến vào hào môn là điều không thể chối cãi, mình sẽ không đồ ky. Mẹ của Kính Thiếu Khanh rất muốn bồng cháu, nói không chừng sẽ vừa ý với “cô con dâu” kia chứ nhĩ?”
Ôn Ngôn biết cô đang giả bộ điềm tĩnh nên không tiếp tục bàn về đề tài này nữa.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Mộng Dao vang lên, là Diệp Quân Tước gọi đến. Cô ngồi trong xe nghiến răng nghiến lợi bắt máy, Ôn Ngôn cũng nghe thấy được giọng nói của Diệp Quân Tước.
“Tôi nhìn thấy xe của cô rồi, trưa này cùng nhau ăn cơm nhé?”
Trần Mộng Dao nhìn xung quanh: “Tôi không nhìn thấy anh, nếu như cũng chạm mặt rồi thì cùng nhau đi ăn đi. Tôi dẫn theo bạn thân của tôi nữa. Anh sẽ không ngại có thêm một người đi cùng chứ?”
Diệp Quân Tước im lặng mắt hai giây: “Cô và An Nhã đã cãi nhau rồi, cho nên… lần này là Ôn Ngôn sao?”
Trần Mộng Dao cười: “Không sai, không phải anh biết rất rõ về tôi sao? Anh cũng nên gặp mặt chị em tốt của tôi rồi đấy, vẫn là nhà hàng Úc nhé. Tôi thấy mùi vị món ăn ở đấy không tệ, chúng ta gặp nhau ở đó đi.”
Sau khi Trần Mộng Dao cúp máy, Ôn Ngôn mới lên tiếng: “Cậu và Diệp Quân Tước kia… sao rồi?”
Trần Mộng Dao nhún nhún vai: “Không có sao trăng gì cả, thì cứ không nóng không lạnh thôi. Mình xem anh ta như một bạn nhậu, anh ta muốn xem mình là gì cũng không sao. Thật ra mình cũng không hay ăn cơm cùng anh ta, sau này càng không có thời gian hay cơ hội làm thế nữa. Mình không có suy nghĩ gì về anh ta hết nên cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt cay độc như thế chứ! Nhìn đến mình cũng khó xử đây này.”
Lúc đến nhà hàng Úc thì Diệp Quân Tước và A Dịch đã có mặt rồi, sau khi ngồi xuống thì A Dịch đưa menu sang cho Ôn Ngôn: “Những món khác đều đã gọi xong rồi, Ôn tiểu thư muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Ôn Ngôn nhìn A Dịch một cái nhưng không đưa tay ra tiếp lấy thực đơn: “Nếu đã gọi món rồi, tôi sao cũng được. Dao Dao thích ăn thì tôi cũng thích ăn.”
A Dịch gật gật đầu rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ ở kế bên. Lúc này Ôn ngôn mới nhìn sang phía Diệp Quân Tước, không hiểu tại sao anh ta lại khiến cô có một loại cảm giác kỳ lạ, một sự kỳ lạ nói không nên lời…
“Ôn tiểu thư, cô nhìn tôi như vậy, cứ như là… trước đây chúng ta từng quen biết nhau vậy.” Diệp Quân Tước cười nhạt.
Ôn Ngôn cong khóe môi: “Đúng là tôi có cảm giác hình như chúng ta từng quen biết nhau.”
Diệp Quân Tước nhướng mày: “Ò? Vậy sao? Vậy tôi trông giống người bạn nào mà cô từng quen biết vậy?”
Ôn Ngôn hơi dừng lại: “Ngoại hình không giống, còn cảm giác… giống một người bạn cũ. Là ai thì tôi không nói nữa, có nói thì anh cũng không quen biết.”
Hai bàn tay đặt trên bàn của Diệp Quân Tước đang vào nhau, như thể đang dò xét Ôn Ngôn. Ôn Ngôn để ý đến một nốt chu sa nhỏ trên eo bàn tay của anh ta, sắc mặt mới thả lỏng một chút: “Nghe nói lần trước bị anh giành mất một miếng đất không tồi, Diệp tiên sinh có ý định phát triển ở Đế Đô sao?”
Ánh mắt của Diệp Quân Tước hơi dao động: “Tôi không thích kế hoạch lâu dài, tôi thích đi một bước mới nhìn một bước.
Nhắc đến mảnh đất đó, có phải Ôn tiêu thư đang không được vui không? Dù sao thì nếu không phải do tôi thì mảnh đất đó đã thuộc về Mục gia rồi.”
Ôn Ngôn ung dung, cô mỉm cười: “Không có, chỉ là muốn tiện thể nói một chút, Diệp tiên sinh đừng nên nghĩ nhiều.”
Biểu hiện của Diệp Quân Tước khá thả lỏng: “Sẽ không, cô là bạn của Mộng Dao thì tức là bạn của tôi. Giữa bạn bè thì không cần nghĩ nhiều, cứ đơn giản giao lưu là được, đứng chứ?”
Lời nói này không giống như dành cho anh mà giống đang nhắc nhở cô đừng nên nghĩ nhiều về một phương diện nào đó.
Dùng bữa xong, Diệp Quân Tước nói còn có việc bận nên nhờ A Dịch đưa anh ta đi trước. Ôn Ngôn đi thanh toán mới phát hiện Diệp Quân Tước đã thanh toán rồi. Trần Mộng Dao không hề ngạc nhiên: “Anh ta là vậy đó, chỉ là một bữa cơm thôi nên cậu không cần tính toán quá, cứ mặc kệ anh ta đi. Đúng rồi, lúc ăn cơm cậu có nói là anh ta trông giống một người quen biết, là ai vậy? Còn có ai mà mình không biết sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu nhưng không nói gì. Cô thoáng nhìn thấy hình bóng của Triển Trì khi nói chuyện với Diệp Quân Tước, còn có động tác và thần thái khi anh ta không để ý. Cho dù khuôn mặt hoàn toàn khác nhau nhưng đôi tay đó rất giống. Nếu như trên eo bàn tay của Diệp Quân Tước không có hạt chu sa kia, chắc cô đã nghĩ bậy thật rồi.
Đây chỉ là suy đoán của cô nên tất nhiên sẽ không nói cho Trần Mộng Dao biết. Dù sao Triển Trì là kẻ đã gây ra toàn bộ đau khổ cho Trần Mộng Dao. Vả lại, với dấu hiệu hiện tại thì Trần Mộng Dao vẫn chưa có suy nghĩ yêu đương với Diệp Quân Tước, cả hai người họ đều là mối quan hệ bình thường thì cô càng không cần nhắc đến những chuyện không đâu nữa.
Trần Mộng Dao cũng không truy hỏi, cô chỉ nói là muốn đến tập đoàn Mục thị để thăm Tiểu Đoàn Tử, muốn xem xem Mục Đình Sâm có bị đứa bé hành hạ đến điên hay chưa. Đúng lúc Ôn Ngôn cũng có chút lo lắng cộng với chưa cho con bú sau nhiều tiếng đồng hồ nên vùng ngực cứ căng tức khá khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...