Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Lâm Táp mặt vô biểu tình nhìn bóng lưng của cô ta: “Nếu như cô là người bị hại hay là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì Thiếu Khanh đã cho cô một lời giải thích, thế nhưng sự thật thì cô không phải là người bị hại. Cô không phải là một đứa trẻ, một người phụ nữ chủ động một mình đến nhà của một người đàn ông khác để uống rượu vào buổi tối đã quá rõ ý rồi. Đối phương còn là người bạn trai cũ còn dây dưa chưa dứt với bạn của cô, có thể làm ra chuyện không phù hợp như vậy thì mục đích của cô thuần khiết đến cỡ nào chứ? Tôi và Thiếu Khanh quen biết đã nhiều năm, cô tưởng là tôi sẽ không hiểu anh ấy sao? Cho dù anh ấy có uống đến phun máu cũng sẽ không nhận lầm người, anh ấy sẽ không cưỡng ép cô chứ đừng nói đến có một chút tâm ý nào!”

An Nhã quay người lại, nhìn anh cười: “Ha ha… đúng vậy, anh nói không sai, tôi cố tình đấy. Cảm ơn trước đây anh đã chiếu cố cho tôi, tạm biệt.”

Lâm Táp mím môi nhưng không nói thêm lời nào mà nhìn cô ta rời đi, tâm trạng của anh có chút trầm trọng. Đây còn là cô gái từng thuần khiết như tờ giấy trắng, cả ngày đi theo anh và gọi anh là “Tiểu Táp” sao? Cuộc sống giống như một bể thuốc nhuộm lớn, sẽ có người quên mắt màu sắc vốn có của mình để trở thành một con người hoàn toàn khác.

Một tháng hơn sau vụ việc này, mọi thứ đều tĩnh lặng. Không còn một ai nhắc đến chuyện giữa Kính Thiếu Khanh và An Nhã, Trần Mộng Dao và An Nhã cũng không còn làm việc ở công ty của Lâm Táp nữa. Trong lúc Trần Mộng Dao trốn ở nhà tỉnh thần sa sút thì đã có vài công ty mời cô vào làm việc, thế nhưng cô vẫn chưa chấp nhận lời mời. Đồng thời Diệp Quân Tước cũng đưa ra lời mời nhưng sản nghiệp của anh ta không phù hợp với kinh nghiệm làm việc của cô. vì thế mà cô chỉ nói qua loa. Nhưng thật ra chưa nghĩ đến nên và muốn làm gì tiếp theo mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô do dự.

Kể từ khi mối quan hệ giữa Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh trở nên lạnh nhạt thì Diệp Quân Tước càng nhiệt tình hơn một chút, như thể anh biết được vài chuyện của họ vậy.


Trần Mộng Dao có thể cảm nhận được điều này, chỉ là cô không vạch trần mà thôi. Trước đây cô đã có cảm giác trên người cô như gắn hai con mắt của Diệp Quân Tước vậy, chỉ cần anh ta muốn thì chắc chắn sẽ biết được.

Sau khi Hạ Lam hay tin cô nghỉ việc và dọn khỏi chung cư thì chuyển sang đưa cơm đến tận nhà của Giang Linh. Dù cho không còn hy vọng nữa nhưng bà vẫn cố gắng mang đồ ăn sang cho bằng được, Trần Mộng Dao đành lẳng lặng chấp nhận. Không có ai nhận ra điều dị thường, cho dù cô và Kính Thiếu Khanh không còn qua lại nữa nhưng quan hệ giữa Hạ Lam và Giang Linh vẫn rất tốt, cả hai còn thường xuyên đi dạo phố và đánh mạt chược nữa.

Hạ Lam nhìn thấy cô cứ trốn ở nhà không đi làm, liền thám thính thử: “Dao Dao, hay là cháu đến công ty của nhà dì nhé?

Không đi tổng công ty cũng không sao, đến chỉ nhánh làm việc là được rồi. Dì sẽ sắp xếp cho cháu vị trí chủ quản của bộ phận thiết kế, công việc vừa thoải mái mà lương bồng cũng không ân lôi.

Đương nhiên phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao chính là cự tuyệt, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Kính Thiếu Khanh nữa. Dù cho cô có làm việc ở công ty chỉ nhánh cũng không đảm bảo cô sẽ không chạm mặt với Kính Thiếu Khanh. Thế nhưng Giang Linh không đợi cô kịp lên tiếng đã giành nói trước: “Được chứ! Cũng không tệ, Dao Dao con nghe lời, tới công ty chi nhánh làm việc có được không? Dù gì thì đi làm ở nơi có người quen vẫn tốt hơn so với việc đi làm ở một công ty xa lạ, làm ở công ty của người nhà sẽ không phải chịu ủy khuất đâu con.”


Đối mặt với ánh mắt kỳ vọng của Giang Linh và Hạ Lam làm cô phải nuốt một ngụm nước bọt: “Con… con muốn nghỉ ngơi thêm một quãng thời gian, tạm thời chưa muốn đi làm.”

Giang Linh bĩu môi: “Con nghỉ ngơi cũng hơn một tháng rồi, ngày nào cũng nằm lì trong nhà không bước khỏi cửa. Nếu như không phải Ôn Ngôn gọi cho con thì chắc con bị trầm cảm luôn rồi. Con còn trẻ như vậy, có thể có chút năng động của người trẻ tuổi không? Hoặc là con đến công ty chỉ nhánh của nhà bác gái điểm danh cái đã, xong thì về nghỉ ngơi thêm hai ngày để điều chỉnh lại tâm trạng, có được không?”

Trần Mộng Dao không nói ra được câu từ chối nhưng lại thật sự không muốn đi, Hạ Lam nhận ra cô đang khó xử, bà hỏi: “Có phải cháu và Kính Thiếu Khanh lại bất hòa không? Đây là suy nghĩ cá nhân của dì, không liên quan đến nó. Dì đối xử tốt với cháu không hề liên quan đến nó nên cháu không cần cảm thấy áp lực, dì nói thật đấy! Hay là vầy, cháu đến công ty chỉ nhánh thử, nếu thật sự cảm thấy không vui vẻ thì nghỉ việc là được, không sao cả.”

Cô nhìn ánh mắt chân thành của Hạ Lam, viền mắt của cô có chút cay cay. Dù sao bà cũng nói đến mức này nên cự tuyệt lần nữa thì quá tuyệt tình rồi. Cô im lặng một hồi rồi nói: “Cháu…


cháu và anh ấy không có chuyện gì, chỉ là cháu cảm thấy làm phiền dì quá. Nếu dì đã nói thế thì chi nhánh xa nhất ở đâu ạ?

Cháu đi làm ở chỗ xa nhát là được rồi.”

Hạ Lam nhíu mày: “Chỗ xa nhất? Nếu là trong thành phố này thì có chỉ nhánh ở khu Giang Nam, phía Thành Nam. Nếu không kẹt xe thì thời gian di chuyển qua lại cũng phải mất gần sáu tiếng, nếu làm việc ở đấy thì chỉ có thể thuê phòng thôi chứ không cần về nhà nữa. Dì nhớ là nhà dì có một khu bất động sản ở bên đấy, để dì chuẩn bị một chỗ ở cho cháu nhé? Như vậy cũng ồn, nhưng một mình cháu ở đó có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân không?”

Nghe bà nói thời gian di chuyển dài như vậy khiến cô thở ra nhẹ nhõm, càng xa càng tốt: “Không sao, cháu có thể tự chăm sóc bản thân được. Dì không cần chuẩn bị chỗ ở giúp cháu đâu ạ, cháu có thể tự xử lý được. Về phần công việc thì làm phiền dì rồi nên cháu không thể để dì phải lo cho cháu chỗ ăn chỗ ở được. Dì cứ như thế sẽ làm cháu áy náy đấy, cháu thà không nhậm chức.”

Hạ Lam cười cười: “Ai dô, cháu thật là. Cần gì phải khách sáo nữa, được rồi được rồi, chuyện nhà cửa thì cháu tự lo liệu, dì sẽ chào hỏi và sắp xếp giúp cháu với công ty chỉ nhánh. Đến lúc đó ấy cháu cứ đến thẳng công ty là được rồi, để dì gọi. Dì gửi địa chỉ qua cho cháu để cháu đi xem thử chỗ thuê ở gần đó. Dù sao cũng phải tìm chỗ trú chân trước khi đến đó mới được. Vậy dì đi trước đây, dì có mang trái cây qua nên cháu nhỏ ăn đấy nhé, trái cây rất tốt cho da đấy!”

Trần Mộng Dao gật gật đầu rồi đứng dậy tiễn Hạ Lam đến ngoài cửa, cô lấy chiếc chìa khóa xe của Kính Thiếu Khanh ra: “Bác gái à, dì giúp cháu đưa trả lại cho Kính Thiếu Khanh. Xe ở dưới gara, dì cứ cho người lái về là được, cháu không dùng tới nữa…


Hạ Lam lẳng lặng nhìn cô, không biết bà đang nghĩ gì mà mắt vài giây sau mới nhận lấy chìa khóa: “Được, cháu về đi, không cần tiễn dì nữa.”

Vừa đóng cửa lại thì Giang Linh đã hưng phấn đến mức huơ tay múa chân: “Chủ quản đó! Chắc chắn mức lương sẽ cao hơn người khác rất nhiều. Cuối cùng con cũng đã thành công rồi! Cho dù con không làm việc ở công ty của Kính giá thì chắc chắn những công ty lớn khác cũng muốn kéo con về đội. Cuộc thi thời trang ba năm một lần có rất nhiều người tham gia, vậy mà con lại vào được tốp mười là quá tốt rồi. Nuôi lớn một đứa con gái như con thật không hề oan uỗng mà. Sau khi tới đó thì con phải làm việc đàng hoàng, đừng để mẹ con mắt mặt đấy.

Đúng rồi, con lái xe của mẹ đi. Dù sao lớn nhỏ gì cũng là một chủ quản, không có một chiếc xe thì sao cho được?”

Thế nhưng Trần Mộng Dao lại không hề hưng phấn: “Vốn dĩ con không muốn đi, là mẹ và bác gái người tung người hứng nên con mới miễn cưỡng đồng ý thôi. Nói không chừng đi làm chưa được vài hôm thì con đã bỏ chạy rồi nên mẹ đừng vội mừng. Con đi ngủ trước đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Giang Linh còn muốn cằn nhằn cô vài câu nhưng lại thôi khi nhìn thầy bộ dạng không có tinh thần của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui