Vừa nghĩ đến bà nội, cơ thể nóng rực của Ôn Ngôn dần lạnh đi, cô gật gật đầu: “Được.”
Về phía An Nhã, bởi vì tối qua dầm mưa mà hôm nay cô bị cảm nặng. Cô liên tục hắt hơi và có chút sốt.
Trần Mộng Dao nhìn thấy thế liền không nỡ nên mua thuốc cảm cho cô: “Tối qua cô đi đâu vậy? Lần đầu tiên tôi thấy cô về nhà trễ hơn tôi, còn dầm mưa để ra nông nỗi này nữa chứ. Cô không thấy khó chịu sao? Nếu không được nữa thì cô về nhà nghỉ ngơi đi, xin nghỉ một ngày cũng không sao đâu.”
An Nhã trả lời với giọng mũi: “Tôi và cô không giống nhau, nếu tôi không đi làm đàng hoàng thì không thể nuôi sống bản thân được.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Cô nói như thể tôi không tự nuôi tôi vậy ấy. Mẹ của tôi còn không có cho tôi một xu nào mà tôi còn phải mang tiền về cho bà đây này. Cô muốn ở lại công ty làm việc tiếp thì tùy cô vậy, nếu thật sự không khỏe thì nói tôi nghe.”
An Nhã gật đầu một cái rồi không lên tiếng nữa.
Ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nỏi bật, Trần Mộng Dao dùng khuỷu tay huých nhẹ An Nhã: “Lâm Thái Vi đến kìa.”
An Nhã nhìn Lâm Thái Vi một cái, cùng Trần Mộng Dao ăn ý giả vờ như không nhìn thấy. Ai mà chẳng muốn làm vậy để không phải chào hỏi hay bắt chuyện với người mà mình không có hảo cảm chứ?
Nhưng Lâm Thái Vi lại có suy nghĩ khác, cô ta xông thẳng về phía hai người: “Tôi đã sớm nghe Tiểu Táp nói là hai cô làm việc trong công ty của anh ấy rồi, sao rồi? Công việc thường ngày vất vả không? Nếu như hai cô bị ăn hiếp thì nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp các cô đi tính sổ với Tiểu Táp!”
Trần Mộng Dao tránh như tránh tà: “Không cần, không cần.
Cảm ơn ý tốt của cô, chúng tôi một chút cũng không vất vả.
Lâm Táp đối xử với nhân viên cũng rất tốt.”
Lâm Thái Vi nhìn sang An Nhã: “Nghe nói trước đây cô chưa từng tiếp xúc qua ngành thiết kế nên lúc mới vào chỉ là nhân viên quét dọn thôi…thế nào rồi? Có cảm thấy việc học thiết kế rất cực không? Có nhiều thứ, nếu từ đầu không có nghiên cứu sâu về nó thì sau này phải vội làm quen cũng khá mệt đó. Bây giờ mức lương của cô cũng không cao lắm, tại sao cô không cân nhắc đổi việc? Ví dụ như công việc phục vụ gì đó mà trước đây cô từng làm ấy… có một số nơi tuyển nhân viên phục vụ với mức lương cao hơn cả nơi này. Ước mơ mãi là thứ xa vời nên cô chỉ cần kiếm tiền để đủ sống là được rồi, cứ sống chết ở lại nơi này cũng chả có ý nghĩa gì. Khi nào cô muốn đổi việc thì cứ tìm tôi.”
Sắc mặt của An Nhã lúc trắng lúc xanh, một câu cũng không nói được.
Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Chúng tôi không nghe Lâm Táp nhắc tới cô làm nghề gì, bây giờ nghe cô nói vậy… chắc cô không phải đang làm việc trong quán bar đấy chứ? Nếu không phải những nơi như vậy thì còn có nơi nào tuyển nhân viên phục vụ với mức lương cao hơn ở đây chứ? Cô hiểu rõ đến vậy… chắc không phải là thật đâu nhỉ?”
Lâm Thái Vi giận dữ: “Cô! Trần Mộng Dao, tại sao tôi cảm thấy cô cứ cố tình chống đối tôi vậy nhỉ? Xin hỏi tôi có chỗ nào chọc tới cô à? Tôi có ý tốt nhưng cô không muốn nhận thì thôi, có cần phải bôi nhọ tôi như thế không? Tôi làm nghề gì, gia đình tôi làm nghề gì thì Tiểu Táp đều biết rất rõ, cô bớt ở đây nói bậy!”
Trần Mộng Dao nhún nhún vai: “Vậy xem ra tôi đoán sai rồi. Cô không chọc tới tôi và tôi cũng vậy, chẳng phải cô làm thế có chút nhỏ nhen rồi sao? Cô đến để tìm Lâm Táp đúng chứ? Vậy cô đi đi, đang trong giò làm việc mà tán gẫu thì chúng tôi sẽ bị mắng đấy.”
Đôi giày cao gót của Lâm Thái Vi giãm mạnh lên sàn nhà, cô ta hậm hực đi vào phòng làm việc của Lâm Táp. Lâm Táp bị động tác đóng cửa của cô ta làm giật mình: “Sao vậy? Ăn phải thuốc súng rồi à?”
Cô ta dậm chân một cái: “Em vừa đến thì Trần Mộng Dao và An Nhã mắng em rồi! Em đâu có đắc tội với hai người họ! Anh tốt bụng giữ lại họ làm việc trong công ty của anh mà họ lại làm vậy để báo đáp anh sao? Hai người họ còn không thuận mắt với bạn gái của anh cơ đấy, em đây cũng là bà chủ tương lai của họ mà!”
Lâm Táp đơ mặt: “Khi không mấy cô ấy lại mắng em ư? Còn có, anh nhấn mạnh lại một lần nữa, anh không giữ họ lại, họ dựa vào bản lĩnh của chính họ để được ở lại. Anh là đang giữ người làm được việc, nên em đừng nói những lời như vậy nữa, nghe không hay và ảnh hưởng đến mối quan hệ.”
Lâm Thái Vi không nghĩ đến thái độ của anh lại như vậy: “Hô…
Lâm Táp, sau khi ở chung thì anh thay đổi sắc mặt đúng không? Đàn ông đều thế, sau khi có được thì không cần trân trọng nữa chứ gì? Hai người họ có quan hệ gì với anh mà anh lại nói giúp họ? Vậy nếu như em muốn anh đuổi việc hai người họ thì anh thà chia tay với em?”
Lâm Táp có chút đau đầu: “Từ khi nào mà em nói ra được lời như vậy vậy? Anh cảm thấy em mới là người thay đổi sau khi chúng ta ở chung. Lúc vừa bắt đầu, anh thấy hai chúng ta rất ổn, em cũng không kích động và nóng nảy như thế. Bây giờ em bỗng nhiên làm khó dễ hai cô ấy để làm gì? Nếu nói đến quan hệ thì Trần Mộng Dao là người phụ nữ của người anh em của anh, An Nhã là bạn thân của Trần Mộng Dao, đơn giản thế thôi.
Em nghĩ là còn có thể là loại quan hệ gì nữa? Em đừng làm loạn nữa, nếu không có chuyện gì thì quay về đi hoặc đi dạo phố, anh đang bận.”
Lâm Thái Vi hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của anh em anh? Không phải Trần Mộng Dao đã chia tay với Kính Thiếu Khanh từ lâu rồi sao? Người anh đang giúp là bạn gái cũ của người ta đấy. Bọn họ chia tay rồi nên anh liền nhào lên giữ bạn gái cũ của người ta lại là có ý gì? Ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc, trong mắt anh có còn em không?”
Lâm Táp im lặng một lúc lâu, anh nhớ lại lúc chưa gặp mặt Lâm Thái Vi thì quan hệ của hai người rất tốt và rất ngọt ngào, không có lúc nào là không trông chờ vào buổi gặp mặt. Cảm giác về đối phương trong lần đầu tiên gặp mặt cũng giống y như vậy, thế nhưng thời gian càng trôi qua thì hai người càng hiểu rõ về nhau hơn, lúc đó anh mới phát hiện ra hai người ở bên nhau chẳng khác nào lông gà đầy đất chứ không hoàn toàn vui vẻ thoải mái.
Tâm nguyện ban đầu của anh đó chính là cố gắng làm phong phú cuộc sống vật chất rồi sau đó kết hôn. Lâm Thái Vi muốn thứ gì thì anh cho thứ đó, nhưng anh không thể chấp nhận chuyện sinh sự vô cớ.
Lâm Thái Vi trông thấy anh thật sự nổi giận mới mềm mỏng hơn: “Xin lỗi anh mà… hôm nay tâm trạng của người ta không được tốt, em không nên cãi nhau với anh. Em biết anh rất mệt mỏi, chỉ là em không có cảm giác an toàn thôi mà…”
Anh nâng mắt nhìn cô: “Không có cảm giác an toàn? Toàn bộ thẻ ngân hàng của anh đều nằm trong tay em, mật mã em cũng biết nên em có thể tiêu xài tùy thích. Trước giờ em chưa từng khách sáo một lần mà tiêu tiền của anh, mỗi ngày anh ngoại trừ đến công ty thì là về nhà còn em không phải đang ở nhà thì là tiêu tiền, em còn muốn cảm giác an toàn gì nữa? Anh đã qua cái độ tuổi thích chơi bời rồi, bây giờ trong mắt anh chỉ có sự nghiệp và gia đình thôi. Em đừng tạo rắc rối cho anh nữa. Anh hy vọng chúng ta có thể tiến đến hôn nhân một cách thuận lợi, được chứ?”
Lâm Thái Vi có chút ấm ức: “Rõ ràng người ta có thể phát triển ở nước ngoài, vì anh mà em mới quay về đây. Em không quen với cuộc sống trong nước và anh cũng đã từng bảo em không cần làm việc nuôi bản thân… bây giờ anh đang ghét bỏ em sao?”
Lâm Táp hít sâu một hơi: “Không có, anh chưa từng ghét bỏ em. Trong phạm vi kinh tế cho phép của anh, em muốn dùng tiền như thế nào anh cũng không đau lòng. Nhưng mà anh cần năng lượng tích cực cho cuộc sống của anh, em đừng mang năng lượng tiêu cực cho anh nữa được không? Anh biết em vẫn để tâm chuyện trước đây An Nhã từng sống trong nhà anh dù miệng thì bảo không, nhưng thật sự giữa anh và cô ấy không có gì cả. Ở thành phố này, cô ấy không có người thân thích gì nên anh muốn giúp đỡ mà thôi. Bây giờ cô ấy cũng đã dọn đi rồi nên em không cần canh cánh trong lòng nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...