Người đàn ông trẻ tuổi kia không đợi chủ trì lên tiếng lại giơ bảng lần nữa, trong lòng Đới Duy có chút hoảng, nói nhỏ vào tai Mục Đình Sâm: “Mục Tổng, ngài còn muốn theo không? Giờ đã đến mức giá dự đoán rồi, nếu theo nữa sẽ vượt mức…”
Cặp mắt của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, anh gật đầu. Đới Duy lau mồ hôi lạnh, anh nhìn người gây sự kia bằng ánh mắt khó chịu. Đáng ra buổi đấu giá này đã kết thúc vậy mà giờ cứ thế kéo dài, chưa kể còn đọt ra giá tiếp theo nữa. Xem ra cuộc họp chiều nay không thể diễn ra đúng như thời gian dự kiến rồi.
Không ngoài dự đoán, đối phương vẫn theo giá, vẻ mặt của người kia rất bình tĩnh như thể cục diện đã định sẵn vậy. Trong lòng Mục Đình Sâm khẽ động, anh đột nhiên thay đổi chủ ý: “Bỏ cuộc.”
Vừa bước ra khỏi phòng đấu giá, Đới Duy lắm bẩm: “Thật là…
từ đâu đâm ra một thằng nhóc là sao chứ? Chúng ta đã theo dõi hơn nửa tháng rồi, cậu ta dùng giá cả cao như thế để thầu về, chẳng phải đang làm khó chúng ta và cả bản thân cậu ta sao? Hiện tại không cần biết cậu ta lấy mảnh đát này để làm gì, nhưng rất lâu mới có thể thu hồi vốn, đúng là bệnh hoạn mà…
Giá trị của mảnh đất đó đáng bao nhiêu thì cậu ta phải hiểu rõ chứ nhỉ? Thật ra mức giá chúng ta đưa ra còn cách dự kiến một khoảng cơ đấy, vậy mà bị cậu ta phá đám, xem ra công sức nửa tháng nay đều đi tong rồi. Cậu ta ra giá như thể mảnh đất đó là phần mộ tổ tiên của cậu ta vậy!”
Tâm trạng của Mục Đình Sâm vốn đã không được tốt, anh lạnh lẽo nhìn Đới Duy một cái làm anh lập tức ngậm miệng lại: “Xin lỗi Mục Tổng…”
Sau khi lên xe, Mục Đình Sâm trông thấy người đàn ông lúc nãy bước lên chiếc Bentley màu đen, vị trí cậu ta ngồi là vị trí của người lái. Vậy có nghĩa là người này chỉ là đại loại là một tài xế mà thôi. Rốt cuộc trong chiếc xe đó là nhân vật nào đây?
“Điều tra thử xem tên nhóc kia là ai.” Anh lạnh lùng nói.
Đới Duy chép lại bảng số xe một cách chỉ tiết: “Vâng thưa Mục Tổng, chiều nay tôi sẽ cho ngài một kết quả. Hiện tại chúng ta về công ty chứ?”
Mục Đình Sâm gật đầu, Trần Nặc vừa khởi động xe thì đột nhiên chiếc Bentley đen chạy đến rồi dừng lại ở phía bên trái của họ. Cửa sổ xe ở hàng ghế sau mở ra, gương mặt của Diệp Quân Tước lộ ra ngoài: “Thật trùng hợp, Mục Tổng. Thật không ngờ anh cũng nhìn trúng mảnh đất đó, tôi không tiện tham gia nên nhờ tài xế vào trong. Nếu tôi biết anh cần nó thì tôi đã nhường lại cho anh rồi…”
Mục Đình Sâm bắt động thanh sắc: “Không sao, chỉ là một miếng đắt thôi.”
Diệp Quân Tước cười nhẹ: “Vậy thì tốt rồi, không hỗ danh là Mục Tổng, sẽ không để một mảnh đất vào mắt. Hẹn gặp lại.”
Mục Đình Sâm chau mày nhìn theo chiếc xe đen chạy đi, rõ ràng tên Diệp Quân Tước này đang muốn đối đầu với anh. Cậu ta đến buổi đấu giá này là nhằm vào anh!
Con trai của anh đầy tháng thì Diệp Quân Tước hào sảng tặng hẳn một căn biệt thự đã đủ làm anh thấy kỳ lạ rồi, thì ra cậu ta đang chờ đợi anh đến đây.
Đới Duy thấp thỏm hỏi: “Mục Tổng… vẫn điều tra chứ?”
Mục Đình Sâm nhắm mắt: “Cậu bị mù sao? Về công ty!”
Về đến công ty, Mục Đình Sâm nghĩ trước nghĩ sau rồi quyết định gọi điện cho Trần Mộng Dao. Trước đây anh không tiếp xúc qua với Diệp Quân Tước nên không cảm thấy nguy hiểm, hiện tại anh mới nhận ra tên nhóc này không dễ đối phó. Cậu ta giành lấy mảnh đất này để phá hỏng kế hoạch mở rộng chỉ nhánh của hai năm sau của anh nên bị tổn thất là chuyện không thể tránh khỏi. Mà người Diệp Quân Tước qua lại nhiều nhất thì chỉ có Trần Mộng Dao.
Nhận được cuộc gọi từ anh khiến Trần Mộng dao có chút ngạc nhiên: “Mục Đình Sâm? Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, anh mà lại gọi điện cho tôi cơ đấy. Có chuyện gì?”
Anh vào thẳng vấn đề: “Giữa cô và Diệp Quân Tước có quan hệ gì?”
Trần Mộng Dao sững người: “CMNI Không phải chứ? Sao anh lại hỏi tôi câu này? Là anh muốn hỏi hay Kính Thiếu Khanh hỏi vậy? Đầu óc của mấy anh có bệnh à? Tôi đã nói rồi, tôi và Diệp Quân Tước không phải loại quan hệ bắt chính đó, cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường! Anh cứ thế thì tôi sẽ nói cho Ôn Ngôn biết đấy, anh chuẩn bị chịu trận đi!”
Mục Đình Sâm hơi đau đầu mà day day mi tâm: “Diệp Quân Tước giành mắt miếng đất của tôi, buổi đấu giá hôm nay cậu ta đến là để nhằm vào tôi. Chẳng lẽ cô tưởng tôi sẽ rảnh rỗi đi quan tâm chuyện giữa cô và Kính Thiếu Khanh sao? Xem ra tôi hỏi cô cũng chẳng được gì, cúp máy đây.”
Sau khi cúp máy, Trần Mộng Dao cầm điện thoại trên tay không ngừng nghi hoặc. Cô chỉ nghe ra Diệp Quân Tước vừa giành miếng đất nào đó với Mục Đình Sâm, nhưng mà Mục Đình Sâm trực tiếp gọi hỏi cô thì có vẻ chuyện này khá nghiêm trọng. Với mối quan hệ ít ỏi giữa cô và Diệp Quân Tước, tất nhiên không tiện gọi điện hỏi anh ta rồi, cô chỉ có thể đợi đến bữa cơm tiếp theo mới có thể hỏi được.
Nhắc đến ăn cơm, cô mới nhận ra thiếu chút nữa cô đã quên mắt cuộc hẹn hôm nay với Diệp Quân Tước. Bây giờ ngoại trừ nằm dính trên giường thì cô không thể làm gì khác nữa, ban đầu cô xin nghỉ nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghỉ hẳn một ngày, mệt đến mức vừa chợp mắt thôi đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Trần Mộng Dao bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi đến là Diệp Quân Tước và hiện tại đã là năm giờ chiều. Cô ngồi dậy xoa mắt bắt điện thoại: “A lô?”
Từ điện thoại truyền đến giọng nói của Diệp Quân Tước: “Tôi đang ở dưới lầu, cô xuống đi. Tôi dẫn cô đi ăn.”
Giọng nói của anh không hẳn là dịu dàng nhưng không hiểu sao ngữ khí lại có chút cưng chiều, Trần Mộng Dao vì thế mà cảm thấy mắt tự nhiên nhưng không nói gì: “Được, tôi xuống ngay lập tức”
Tập hợp được với Diệp Quân Tước đã là chuyện của ba mươi phút sau. Vì vậy chúng ta không nên tin vào ba chữ “ngay lập tức” của phụ nữ, cụm từ này đã bao gồm việc thay quần áo và trang điểm, mà cô cũng chỉ đánh một lớp trang điểm mỏng thôi đấy.
Diệp quân Tước cũng không ngại chờ đợi mất nửa tiếng đồng hồ, anh mỉm cười hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Cô nghĩ một chút rồi trả lời: “Ăn thanh đạm một chút, món Úc cũng không tệ. Tôi vừa ngủ dậy nên không thèm ăn lắm.”
Diệp Quân Tước ra hiệu cho A Dịch khởi động xe rồi không nói gì nữa.
Trần Mộng Dao bỗng nhớ đến chuyện của Mục Đình Sâm, thuận miệng hỏi: “Không ngờ anh có thể giành được miếng đất từ tay Mục Đình Sâm, chắc số tiền bỏ ra cũng không ít nhỉ?”
Diệp Quân Tước nghiêng mặt nhìn cô, vẻ mặt khó đoán: “Nếu cô cảm thấy tôi nên nhường lại cho anh ta thì bây giờ tôi sẽ báo thư ký gửi hợp đồng qua đó.”
Không nghĩ đến anh ta lại nói vậy, Trần Mộng Dao bị nhìn đến bối rối: “Không phải… đây là chuyện giữa hai người trên thương trường, nên không đến lượt tôi quan tâm. Tôi chỉ thuận miệng hỏi để biết thôi. Vả lại tôi cũng không có quyền quyết định thay anh, cứ xem như tôi chưa từng hỏi qua vậy.”
Khóe môi của Diệp Quân Tước lộ ra một tia cười nhạt: “Không, cô có thể yêu cầu tôi làm vậy. Nếu như làm thế khiến cô cao hứng thì tôi sẵn sàng làm vậy.”
Không có một người phụ nữ nào có thể chịu được câu nói lãng mạn của một người đàn ông vừa giàu có vừa điển trai, lời nói của anh đã rõ ý như thế và Trần Mộng Dao không phải kẻ ngốc. Xem ra Kính Thiếu Khanh nói đúng rồi, ngay từ ban đầu Diệp Quân Tước đã có mục đích tiếp cận cô, một người đàn ông đối với một người phụ nữ thì còn có mục đích gì khác nữa chứ? Không thể nào là tình bạn đơn giản như cô nghĩ.
Cô vô thức nhìn xuống hai chân tàn phế của Diệp Quân Tước, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Rõ ràng nhìn vào rất bình thường nhưng lại không thể đi đứng như những người khác, thật đáng tiếc. Nếu như đối phương không có khiếm khuyết thì không thể nào nhìn đến cô đâu nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...