Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Lúc sau hình như có người dùng chìa khóa mở cửa, cô nghe thấy giọng nói của An Nhã và Kính Thiếu Khanh, tiếp theo bị người bề lên, sau đó cô không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô ở cùng một bệnh viện với Ôn Ngôn, nhưng Ôn Ngôn lại ở khoa sản, cô được đưa đến bệnh viện vì bị cảm sốt.

Kính Thiếu Khanh và An Nhã đều ở trong phòng bệnh, thấy cô đã tỉnh, Kính Thiếu Khanh khựng lại quở trách: “Người mới sáng ra còn rất tốt, đột nhiên lại bị sốt thế này, em vốn đã không đủ thông minh, nếu không phải anh phát hiện sớm, nhất định em đã bị thiêu thành đồ đần.”

Cô hữu khí vô lực mà trả lời: “Tôi cũng đâu có muốn đâu. Buổi sáng còn rất ồn, không biết sao tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy… khó chịu chết được.”

An Nhã bước tới nói: “Không sao là tốt, vậy tôi về trước.”

Tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng cô ta có chút không hài lòng, cô ta định ăn trưa ở chỗ Lâm Táp, buổi chiều sẽ cùng anh đi mua sắm, không ngờ khi Kính Thiếu Khanh gọi về mở chung cư, thì kế hoạch đã tan thành mây khói. Sự bài xích với Trần Mộng Dao trong lòng cô ta cũng ngày một sâu hơn, dựa vào cái gì khi Trần Mộng Dao bị sốt, tất cả mọi người đều phải vây quanh cô?

Trần Mộng Dao gật đầu nhẹ: “Được thôi, cô đi đi, có Kính Thiếu Khanh ở đây là được rồi.”

Kính Thiếu Khanh giả vờ không hài lòng đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: “Bây giờ mới nghĩ đến anh à? Anh gõ cửa rất lâu mà em không mở, anh cảm thấy có gì đó không ổn, còn định đạp của đấy.”


Nhìn cảnh này, An Nhã cảm thấy chướng mắt một cách không hiểu nỗi, liệu sau này sẽ có một người đàn ông nào quan tâm đến cô như vậy không? Cô xoay người rời đi, kế hoạch trong nội tâm lại càng thêm kiên định, cô phải giỏ thủ đoạn để đứng trên kẻ khác, không lại sống trong vũng lầy nhìn người khác nữal Tình trạng của Trần Mộng Dao không nghiêm trọng, sau khi hạ sốt có thể xuất viện, không cần nằm viện theo dõi. Sau khi truyền dịch xong đã hơn bảy giờ tối, Kính Thiếu Khanh đang định đưa cô đi thì đột nhiên có người cầm một bó hoa xông vào phòng bệnh: “Xin hỏi là Trần tiểu thư, Trần Mộng Dao đúng không?”

Trần Mộng Dao có hơi nghi ngờ: “Đúng là tôi, sao vậy?”

Người đó nhét bông hoa vào tay cô: “Có người tặng hoa cho cô, chúc cô mau chóng bình phục, nào, ký tên giúp tôi là được À¡m rÖI.

Kính Thiếu Khanh tối sầm mặt lại, nhìn tắm thiệp ở giữa bó hoa trong những ngón tay mảnh khảnh của cô, đúng là do Diệp Quân Tước tặng. Tên đó để mắt đến Trần Mộng Dao sao?

Muốn tặng hoa cẩm chướng thì cứ gửi hoa cảm chướng đi.

Còn để mấy bông hồng đỏ sang trọng ở giữa làm khỉ gì?

Sau khi ký xong, Trần Mộng Dao mới nhận ra biểu hiện của Kính Thiếu Khanh không đúng lắm: “Sao thế? Ai tặng? Em không biết, đừng có nghĩ lung tung.”

Anh đặt tắm thẻ trước mặt cô: “Em đoán không ra được là ai tặng à? Diệp Quân Tước này thực sự quan tâm đến em, em chân trước tới bệnh viện thì chân sau anh ta đã chào hỏi, mối quan hệ của hai người tốt quá nhỉ.”

Nghe thấy sự ghen tuông trong giọng điệu của anh, Trần Mộng Dao cười hỏi: “Anh ghen à? Người yêu cũ như anh thì đừng có ghen, người ta tặng hoa cẩm chướng, anh nổi điên cái gì kia?”

Nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt Kính Thiếu Khanh: “Đúng vậy, hoa cằm chướng là hoa cẩm chướng, ở giữa có vài bông hồng đỏ, trông thật là chói mắt.”

Trần Mộng Dao: “…”

Trên đường trở về, Kính Thiếu Khanh cứ làm bộ mặt thối, không vì chuyện gì khác, chỉ vì Trần Mộng Dao không chịu vứt bó hoa, nói cái gì mà cô nợ Diệp Quân Tước, không nỡ chà đạp tâm ý của người khác. Anh lại không thể giúp cô ném nó đi, chỉ có thể thô bạo ném bông hoa vào ghé sau xe.


Khi đến tầng dưới của chung cư, Trần Mộng Dao kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, em đến nhà rồi, về trước, hôm nay cảm ơn anh, ngày mai mời anh đi ăn cơm.”

Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh dịu đi một chút: “Sau khi về thì nghỉ ngơi thật tốt, hoa để lại cho anh, chỗ anh vắng vẻ quá, đúng lúc thêm chút màu sắc.”

Trần Mộng Dao không còn gì để nói: “Được… được rồi, miễn là anh không vứt nó đi là được, tiếc lắm, anh lấy nó về cắm lại đi.”

Trở lại chung cư, An Nhã đang ngồi trên ghế sofa xem TV, ăn hoa quả nhập khẩu do Hạ Lam mang đến, Trần Mộng Dao không so đo những chỉ tiết nhỏ này: “Hôm nay tôi phiền cô quay về mở cửa, cả người tôi lúc đó mơ mơ màng màng như bị thiêu rụi, không gượng dậy được.”

An Nhã không nhìn cô: “Cô thật là tốt số, lúc ốm có người lo lắng cho cô, Kính Thiếu Khanh đã gần như phát điên. Anh ấy tốt như vậy, cô hãy trân trọng người trước mắt đi.”

Trần Mộng Dao bước tới ngồi xuống bên cạnh An Nhã, âu yếm ôm vai An Nhã: “Ày, nếu cô bị bệnh, tôi cũng sẽ lo lắng, muốn tốt số thì cả hai cùng tốt số.”

An Nhã cong môi, trong mắt không có nụ cười: “Số tôi không được như các cô, tôi trời sinh đã rẻ tiền, tôi bị sốt thì cứ ngủ một giấc là ổn, từ nhỏ đã như vậy, tôi quen rồi. Cô ăn gì chưa?

Có muốn tôi giúp cô làm một tô mì không?”

Trần Mộng Dao nghe câu này cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu không phải vì lời quan tâm cuối cùng, có lẽ cô sẽ suy nghĩ rất sâu: “Tôi chưa ăn, vậy cô nấu cho tôi đi, cảm ơn nhé, cả người tôi vẫn còn hơi đuối, ngủ một giấc chắc là sẽ ổn.”


An Nhã đứng dậy đi vào bếp, mặt không thay đổi mà nấu mì, nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, giống như tâm trạng của cô ta lúc này. Thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ rất mâu thuẫn, nếu không gặp được Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, có lẽ cô ta vẫn còn giãy dụa ở thành phố nhỏ khiêm tốn đó, vì thế cô ta không nên có tâm lý như vậy. Nhưng nhiều lúc cô ta không thể kiểm soát được bản thân, cũng ghét sự khác biệt giữa cô ta và Trần Mộng Dao trong đời sống.

Ví dụ cô ta tốt bụng mua thuốc cao cho Trần Mộng Dao, nhưng Trần Mộng Dao lại đầy miệng ghê tởm, đó là lần đầu tiên cô ta bị tổn thương thực sự. Thường ngày các sản phẩm chăm sóc da, mặt nạ, mỹ phẩm… đắt tiền của Trần Mộng Dao chưa bao giờ đếm hết, cô sống rất tinh tế, cô ta cũng muốn sống một cuộc sống như người phụ nữ này, nhưng tiền lương hàng tháng chỉ đủ để cô ta sử dụng những sản phẩm dưỡng da rẻ tiền. Thỉnh thoảng Trần Mộng Dao đưa cho cô ta một vài miếng mặt nạ, theo bản năng cô ta cũng sẽ cảm thấy đó là bố thí. Cô ta không những không còn biết ơn mà còn cảm thấy bị coi thường và tổn thương lòng tự trọng…

Con người là thế. Khi trước đây họ sống trong bóng tối, họ khao khát ánh sáng, trái tim họ cũng hướng về ánh sáng. Lòng tốt của người khác sẽ chỉ được đánh giá cao. Khi một ngày họ thoát ra khỏi bóng tối, xung quanh tràn ngập ánh sáng, khi gặp phải trải nghiệm tương tự như trong bóng tối, họ sẽ theo bản năng cảm thấy mình bị bố thí, bị bài xích, đó chỉ là muốn chứng minh mình khác với trước đây mà thôi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trần Mộng Dao đứng dậy ra mở cửa, đứng ngoài cửa là chàng trai giao hàng, tay xách túi đồ từ một nhà hàng Trung Quốc cao cấp. Phản ứng đầu tiên của cô là gửi nhầm: “Tôi không có đặt hàng, có phải anh giao nhằm rồi không?”

Chàng trai giao hàng báo địa chỉ: “Đúng mà? Có thể một người bạn của cô đã giúp cô đặt, chính là ở chỗ này không sai đâu.”

Mang theo sự nghi ngờ, Trần Mộng Dao nhận lấy đồ ăn đã đặt.

Để xác nhận thêm, cô gọi cho Kính Thiếu Khanh: “Anh giúp em đặt đồ ăn sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui