Trần Mộng Dao tuỳ tiện quay đầu xe lại: “Biết rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Những người qua đường trong khu phố bàn tán về chiếc xe mà Trần Mộng Dao lái, họ bàn luận chiếc xe đó đắt tiền như thế nào. Nhân tiện họ cũng liếc nhìn An Nhã bước xuống xe thêm vài cái, ánh nhìn ghen tị trong mắt người qua đường khiến An Nhã cảm thấy hư vinh và lâng lâng hơn một chút, hóa ra cảm giác được nhìn như một người giàu có lại tốt đến vậy…
Cúi đầu xuống, cô hít một hơi thật sâu, hôm nay mục đích cô đến không phải chỉ đơn giản là dọn dẹp cho Lâm Táp, mà là tiếp cận anh và làm những việc đáng lẽ cô đã nên làm từ lâu, nếu cô tỉnh ngộ sớm hơn một chút, có thể đã phát triển thành quan hệ yêu đương với Lâm Táp, như vậy, cô sẽ không cần phải cảm tháy tự ti nữa.
Trong bệnh viện, hôm nay tinh thần của Ôn Ngôn trở nên tốt hơn rất nhiều, không uễ oải như ngày hôm qua nữa, cũng có chút thèm ăn, có thể ăn chút đồ.
Trần Mộng Dao vừa đến, Ôn Ngôn đã nhờ cô ấy giúp trông đứa trẻ, cô không thể cử động nên chỉ có thể để người khác giúp.
Đương nhiên Trần Mộng Dao sẵn sàng giúp đỡ, cô ấy cũng phát hiện ngoài cửa phòng bệnh có thêm hai vệ sĩ, trong lòng có chút lẫm bẩm, không phải chỉ là sinh con thôi sao? Mục Đình Sâm căng thẳng tới như vậy?
Trông xong đứa trẻ, cô hỏi Ôn Ngôn: “Vệ sĩ ngoài cửa là sao vậy? Mục Đình Sâm sợ có người bắt cậu đi hay thế nào?”
Má Lưu không nhịn được mà xen vào: “Thiếu gia cũng là có ý tốt mà, quan tâm đến Ngôn Ngôn…”
Trần Mộng Dao cảm thấy lời giải thích này quá gượng ép: “Không phải… quan tâm là phải để hai vệ sĩ ở đây sao? Sao anh ta không đích thân đến đi chứ? Dù anh ta có sợ Tiểu Ngôn nhìn thấy anh ta sẽ khó chịu đi nữa, anh ta cũng không cần phải buông xuôi như vậy phải không?”
Má Lưu không biết phải trả lời như thế nào, quả thực là có lý như vậy, mấu chốt là Mục Đình Sâm muốn làm thế nào, bà cũng không quản được.
Ôn Ngôn lái qua đề tài khác đúng lúc: “Không sao đâu, anh ấy không đến thì tốt biết máy. Dao Dao, dìu mình đi vệ sinh đi. Bác sĩ bảo mình bắt đầu từ hôm nay nên ra khỏi giường, cố gắng đi lại xung quanh. Đừng nằm mãi trên giường.”
Trần Mộng Dao lo lắng đến mức nuốt nước bọt: “Không phải…
cậu vừa mồ một lỗ sâu như vậy trong bụng, bây giờ cậu có thể đi xuống đất sao?”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nói: “Thế này là để tránh kết dính trong ruột, mình cần vận động một chút, chỉ cần không vận động mạnh thì vết thương sẽ không xẹp xuống. Buổi sáng ngâm nước mình đau kinh khủng, lên cơn đau đến mức thực sự chỉ muốn chết. Cậu đến thì tốt rồi, thấy cậu tâm trạng của mình cũng tốt hơn.”
Trần Mộng Dao thận trọng đỡ cô lên khỏi giường. Trước khi chân kịp chạm đất, khuôn mặt cô đã tái đi vì đau: “Đau… chậm lại… chậm lại…”
Má Lưu cũng bước tới giúp đỡ: “Ngôn Ngôn, nhẹ lại, từ từ xuống, đừng vội. Má biết con muốn mau chóng xuống để có thể nhìn thấy em bé, bây giờ em bé đang ở trong hòm giữ nhiệt, con không thể chạm vào em bé đâu, đừng vội, chăm sóc bản thân mình trước đã.”
Má Lưu một câu nói trúng, Trần Mộng Dao cảm thấy hơi đau lòng cho Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, má Lưu nói đúng đó, đừng vội nhìn đứa bé, dù sao bây giờ cũng không thể chạm vào. Hôm nay cậu muốn ăn gì? Mình nhờ Kính Thiếu Khanh làm món đó đưa đến cho cậu, chỉ khi ăn nhiều hơn cậu mới có thể có sức lực và phục hồi nhanh chóng được. Nếu không cậu gọi Mục Đình Sâm đến đi? Cậu đã sinh cho anh ta một đứa con, chịu bao nhiêu là mệt mỏi, cậu nên để anh ta nhìn thấy dáng vẻ muốn chết muốn sống của cậu, đi chứ, nếu không thì anh ấy không biết thương xót người ta đâu.”
Ôn Ngôn giảm tốc độ. Với sự giúp đỡ của má Lưu và Trần Mộng Dao, cô từ từ đứng thẳng thắt lưng và di chuyển các bước của mình. Cơn đau khiến cô thở cũng không dám thở quá mạnh. Cô không ngờ lần đầu tiên ra khỏi giường sau giải phẫu lại đi đứng đau nhức đến thế. Một lúc lâu sau cô mới nhẫn nhịn nói ra một câu: “Không cần đâu… phiền Kính Thiếu Khanh quá. Má Lưu… má gọi cho Mục Đình Sâm… bảo anh ấy tới đây…” Đương nhiên phải bảo anh tới, chuyện giữa hai người vẫn chưa giải quyết xong, cô hiểu tính khí của anh, anh đang trốn tránh.
Má Lưu gật đầu, đợi Ôn Ngôn đi vệ sinh xong rồi mới gọi cho Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, phu nhân bảo cậu tới.”
Ở bên kia điện thoại, Mục Đình Sâm ngoài miệng đồng ý, cả người đã vào phòng thay quần áo, anh lờ mờ đoán được, Ôn Ngôn muốn gặp anh chắc là lại phải ồn ào một phen, lần này bức thư của vợ chồng Ôn Chí Linh đã hại anh thê thảm, sóng yên biển lặng cuối cùng đã bị một cơn sóng làm cho cuộn trào.
Thay quần áo xong, anh suy nghĩ một chút, trước tiên đến văn phòng công ty cầm theo lá thư tuyệt mệnh và giấy chứng nhận bất động sản do bà cụ viết trước khi chết, có lẽ có những thứ này, anh sẽ khá hơn một chút… phụ nữ vừa sinh con, anh không dám chọc, cũng chọc không nồi!
Đến bệnh viện, vừa bước vào anh đã cảm thấy bầu không khí bất thường, Trần Mộng Dao bắt mãn phàn nàn: “Vợ anh sinh con cho anh xong đáng thương nằm trên giường bệnh, anh thì hay rồi, đang trốn tránh để không bị làm phiền sao?”
Anh đưa mắt nhìn Ôn Ngôn, không trả lời, để mặc Trần Mộng Dao phàn nàn.
Ôn Ngôn xem phim rất chăm chú, rõ ràng không phải anh cố ý không đến chăm sóc cô, cô muốn anh bị mắng, nhìn anh bị mắng cô thấy rất thoải mái.
Má Lưu biết Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm có chuyện muốn nói nên kéo Trần Mộng Dao ra ngoài mua những thứ cần thiết sau khi sinh, giờ đứa trẻ không thể tự bú mẹ, nhưng cũng phải tiết sữa đề phòng ngừa viêm vú.
Sau khi má Lưu và Trần Mộng Dao rời đi, Mục Đình Sâm lấy ra di vật mà bà cụ để lại: “Đây là bức thư tuyệt mệnh bà nội viết lúc qua đời, cùng với giấy chứng nhận bát động sản của ngôi nhà cũ của Ôn gia. Cô chú của em không biết chuyện này.
Đoán chừng bà nội sợ họ sẽ cướp bất động sản của em, những thứ này đã luôn ở chỗ anh, hôm nay anh trao lại cho em. Anh có phái người đi tìm, người biến mắt, nhà cũng biến mắt theo, tại sao chắc không cần anh phải nói thêm chứ? Quả thực khi bà nội qua đời anh đã ở đó, nhưng không phải anh hạ độc thủ, là chết vì bệnh.”
Ôn Ngôn cầm thư tuyệt mệnh và giấy chứng nhận bắt động sản xem xét một hồi, hai mắt có chút đỏ lên. Chữ ký của bà nội trên bức thư tuyệt mệnh xiêu xiêu vẹo vẹo, cô có thể hình dung ra được tình trạng của bà nội vào thời điểm bà qua đời…
Bà cụ có tư tưởng bảo thủ, Ôn gia dù có nghèo túng thế nào thì cuối cùng vẫn giữ lại ngôi nhà cổ, đây là vật quý giá duy nhất mà bà nội để lại cho cô, hậu duệ duy nhất của Ôn gia.
Cô run rẩy hỏi: “Bà nội em chết như thế nào? Đừng giấu diễm em nữa, kể cho em nghe mọi chuyện đi.”
Mục Đình Sâm bình tĩnh cầm lấy tay cô: “Khi đó em cũng biết bà nội em phải nhập viện, chính chú của em vào ban đêm đã cố tình mở cửa sổ phòng ngủ của bà nội để bà ốm, tiện thể xin tiền em, gió tuyết mùa đông lạnh giá cũng đủ khiến một cụ già hơn nửa trăm tuổi ốm đau, viêm phổi nặng. Bà nội biết hành động lén lút của chú em, lúc ốm đau cũng tận lực níu kéo chút gì… bà nghĩ, bà chết rồi sẽ không liên luy đến em nữa. Sau khi được đưa vào viện, bà được đưa thẳng vào khoa hồi sức cấp cứu, sau khi anh đến thì bà nội có nói chuyện với anh, bảo bác sĩ viết giúp một lá thư tuyệt mệnh, sau đó thì…”
“Anh biết trong lúc nhất thời có thể em sẽ khó chấp nhận được, chuyện này anh giấu em vì sợ em khó chịu, sau khi điều tra lại toàn bộ sự việc, chú của em vẫn yêu cầu anh trả tiền phụng dưỡng bà nội bao năm qua, anh hứa sẽ trả nhưng cô của em không muốn. Đúng là anh đã đuôi bọn họ ra khỏi Đề Đô, cô của em cũng bằng lòng rời đi, nhưng mà phiền phức chính là chú của em. Cô của em cũng không xấu xa triệt để, cho nên anh không cần phải làm quá tuyệt tình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...