Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Nửa tiếng sau, Mục Đình Sâm cuối cùng cũng đi ra với Lý Thịnh, đi theo ngoại trừ thư ký của Lý

Thịnh thì còn có Trần Nặc.

Ôn Ngôn đứng trước xe không đi lên đón bọn họ, cô chỉ bước lên phía trước khi chỉ còn lại Mục Đình

Sâm và Trần Nặc.

Nhìn thấy cô, Mục Đình Sâm hơi giật mình, anh làm như thuận miệng hỏi: “Cô đến đây bao lâu

rồi?”

Cô cho đôi tay cóng đến đỏ bừng vào túi áo: “Tôi

vừa đến thì anh vừa ra.”

Hai má cô ửng hồng vì gió, anh cũng chẳng phải người mù, vốn dĩ không tin lời cô: “Lên xe đi, đến

khách sạn trước.”

Đến khách sạn, việc đầu tiên của Mục Đình Sâm là đi tắm, tranh thủ lúc anh tắm rửa, Ôn Ngôn nghĩ

cách làm thế nào để mở lời với anh, cô chưa kịp

suy nghĩ xong thì cửa phòng tắm đã mở ra, anh mặc áo choàng tắm bước ra, thuận tay đốt điều

thuốc, rít hai hơi rồi lại dập tắt: “Có chuyện gì?”

Cô căng thẳng không nói được lời nào, khuôn mặt


nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.

Anh cầm chiếc đồng hồ đã tháo ra trước khi đi tắm lên nhìn: “Việc nhà của Trần Mộng Dao phải không?”

Ôn Ngôn gật đầu: “Phải, anh… có thể giúp một tay không?”

Anh ngắng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi giúp hay không không phải vần đề, công ty nào cũng có lúc thăng lúc trầm, vì sự cố này mà tôi đã mắt hơn một tỷ tiền vật liệu, còn nữa lô vật liệu đó thể tạo được giá trị cho tôi. Tôi mới người bị thiệt nhất, cô dựa vào gì bảo tôi đi thông cảm cho kẻ đã hại tôi thua lỗ chứ? Làm mát vật liệu là sơ sẩy của nhà họ Trần, là một doanh nhân tôi chỉ có thể thực hiện một loạt biện pháp khắc phục để cứu vãn tổn thất

đến mức thấp nhát, dù có đầy nhà họ Trần vào

ngõ cụt, tôi cũng không sai, cô hiểu không?”

Đạo lý đó cô hiểu, cô cũng không thể nói lại anh, nhưng bây giờ chỉ mình anh mới có thể giúp được Trần Mộng Dao: “Vậy nếu không đứng từ góc độ của một doanh nhân thì sao? Anh ước tính thiệt hại của mình, tôi sẽ giúp Dao Dao đền bù lại! Bồ cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mẹ thì quanh năm sức khỏe yếu, vốn dĩ cô ấy không thể có được

nguồn kinh tế được.”

Mục Đình Sâm có vẻ cảm thây hơi buồn cười: “Tôi không nghe làm chứ? Hơn một tỷ, cô lấy đâu ra mà trả? Đừng quá ngây thơ tự mình gánh vác tất cả, tôi nghĩ cô không làm được nên sẽ không đồng ý đề nghị của cô. Đây là chuyện kinh doanh, tôi

không muốn đặt cảm xúc cá nhân vào trong.”

Nói đến đây, cô không biết làm sao để thuyết phục anh, chuyện này anh cũng không sai, cô hít một hơi thật sâu nói: “Bỏ đi, tôi hiểu lập trường của

anh, cứ xem như tôi chưa từng đến đi.”

Mục Đình Sâm nhìn xuống chiếc đồng hồ xa xỉ

Ông tây cất ng Tnong nghe ra được cảm xúc: “Giúp người không phải là giúp như thế, người lấy trộm tài liệu chưa tra được gì mà đã chết trong đám cháy, cũng quá kỳ lạ rồi. Theo tôi biết tên kia cũng chưa kịp đầu cơ trục lợi với đống vật liệu kia. Nhưng tôi không quan tâm đến máy chuyện này, đều là chuyện của nhà họ Trần, bọn họ tự mà giải

quyết. ”


Ôn Ngôn nghe được chuyện này không đơn giản, cảnh sát cũng không thể giải quyết, cô cũng không có năng lực điều tra tìm hiểu, nước xa không cứu được lửa gần, muốn tìm vật liệu nào dễ như vậy. Chuyện tương lai là không nói chắc được, lúc này

nhà họ Trần cũng đã rơi vào ngõ cụt rồi. “Ra vậy…”

Cô gục đầu bước ra cửa, Mục Đình Sâm nhìn thời gian trên đồng hồ rồi cau mày: “Muộn lắm rồi, để

khi nào tôi xong việc thì cùng nhau trở về.”

Ôn Ngôn thật sự không có tâm trạng nhàn rỗi ở

đây: “Không được, bây giờ Dao Dao nhát định rất

khó chịu, tôi muốn đi tìm, ở cạnh cô ấy có được không?”

Anh không có kiên nhẫn: “Nếu cô muốn tìm cô ta

thì hôm nay phải ở lại đây.” Cô không có lựa chọn nào khác, đành ở lại.

Nhìn chiếc giường lớn duy nhát trong phòng, Ôn Ngôn đề nghị: “Tôi… Hay là tôi đi thuê phòng khách sạn nhé, anh bình thường bận như thế, tôi

sợ sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.”

Mục Đình Sâm đi tới mép giường ngồi xuống: “Tôi

tự có tính toán riêng của mình, đến đây ngủ đi.”

Cái gì mà tính toán riêng? Cô nghỉ ngờ rằng anh đang muốn “ăn cô” nhưng trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại không giống… Điều này


khiến cô nghi suy nghĩ mình có vấn đề.

Có lẽ vì quá mệt nên anh nằm xuống và chìm vào

giác ngủ rất nhanh.

Lúc tắm xong, Ôn Ngôn thận trọng nằm xuống mép giường, cô không ngủ được cũng không dám

nhúc nhích lung tung, thật sự rất khó chịu.

Đột nhiên, điện thoại của Mục Đình Sâm đổ chuông, tình cờ nó được đặt trên chiếc tủ đầu giường cạnh cô, cô ngồi dậy và xem thử, nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại: Anh Đình Sâm, anh ngủ chưa? Em biết mình sai rồi,

em nhớ anh nhiều lắm, anh có thể đến…

Tuy rằng nội dung sau không hiển thị, nhưng đại khái cô cũng có thể đoán được là gì, Khương

Nghiên Nghiên muốn đến tìm anh!

Nếu phải nói ra, cô đối với Mục Đình Sâm là nỗi bất lực yếu đuối thì với Trần Hàm và Khương

Nghiên Nghiên là nỗi hận sâu như sông như biển.

Cô nảy sinh ý xấu muốn trả lời tin nhắn thay anh, nhưng khi nhắc điện thoại lên, cô lại phát hiện có mã khóa.

Ôn Ngôn cần thận nhớ lại, trước đây cô từng thầy Mục Đình Sâm nhập mật khẩu ở chỗ khác, với tính cách của anh, chắc là anh chỉ thích dùng một dãy

chữ số làm mật khẩu.

Cô ôm tâm lý mở thử, nhập 1027, quả nhiên mật

mã khóa đã được mở. Cô trả lời: “Anh ấy ngủ rồi.”

Khương Nghiên Nghiên trực tiếp gọi điện đến, Ôn Ngôn đã sớm chuẩn bị tắt chuông trước đó, cuộc gọi vừa kết nói thì giọng nói bén nhọn của Khương

Nghiên Nghiên liền vang lên: “Cô là ai?!”


Cô không hề tỏ ra yếu đuối, giọng nói nhỏ nhưng không khí thế không thua: “Còn có thể là ai? Khương Nghiêm Nghiêm, khi tôi bằng tuổi cô, tôi thật sự không dám làm ra loại chuyện dây dưa với người đàn ông đã có gia đình, mẹ ruột cô còn chẳng biết xáu hỗ trơ mặt để con gái mình làm bậy

à, đúng là khiến tôi rửa mắt mà nhìn đấy.”

TK Nghiên Ñmoii NHI được giọng của Ôn Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng Mục Đình Sâm thật sự đang ong bướm với bông hoa mới, sau khi xác nhận không phải, cô ta liền bắt đầu chanh chua mắng: “Cô không có khả năng giữ được trái tim của anh ấy còn đồ lỗi cho tôi? Anh Đình Sâm cái gì cũng tốt, duy chỉ có cô là vết dơ trong đời anh ấy, anh ấy nên đá cô ra thật xa

mới phải!”

Ôn Ngôn vùi mặt vào trong chăn bông, nhỏ giọng hết mức có thể: “Thật đáng tiếc, anh ấy sẽ không đá tôi đi, cô tỉnh mộng đi nhá, tôi còn đang đi công tác với anh ấy nè. Hai ngày này tôi sẽ ở bên anh ấy, nếu cô muốn đến tìm anh ấy, tôi cũng không phiền đâu, phải xem thái độ anh ấy như thế nào

nữa.

Khương Nghiên Nghiên tức điên: “Cô đừng có ở đấy mà đắc ý! Tôi chỉ là cãi nhau với anh ấy một chút, nếu không thì làm sao đến phiên cô được? Người khác không biết nhưng tôi biết rất rõ người

mà anh ấy ghét nhất, ghê tởm nhát chính là cô! ”

Sợ đánh thức Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không đôi co với Khương Nghiên Nghiên nữa, cô trực tiếp

cúp điện thoại.

Khi ló mặt ra khỏi chăn bông, một cánh tay đặt lên eo cô: “Cô học cách nghịch điện thoại của tôi từ

khi nào vậy?”

Cô lo lắng nuốt nước bọt, anh không nghe thấy cô nói chuyện mà chỉ nghĩ cô đang nhìn điện thoại

của anh…

Sau khi đi bình tĩnh lại, Ôn Ngôn thấp giọng nói: “Không… Tôi chỉ xem giò thôi… Tôi không ngủ được…” Sau đó, cô nhân cơ hội đặt chiếc điện thoại lại trên tủ đầu giường, tiện tay xóa nhật ký cuộc gọi.

Khi cô vừa xoay người định nằm xuống, bàn tay anh đã luồn vào váy cô: “Nếu cô mệt thì có thể ngủ

được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui