Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Anh khẽ liếm môi khô khốc: “Đúng vậy, đúng thật cô không nên đến tìm tôi, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta rồi nhỉ? Tôi còn tưởng là tôi không liên lạc với cô thì cô cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi. Tôi không đáng để cô lãng phí thời gian, những lợi ích cô cần thì tôi đã cho cô rồi nên cô tha cho tôi có được không? Nếu cô không biết được quy tắc thì đừng làm nghề này, đừng để xảy ra chuyện này một lần nữa.

Chúng ta không thẻ liên lạc nữa rồi.”

Sa Sa trực tiếp khóc thành tiếng: “Em biết rồi… xin lỗi… trong mắt anh thì em chẳng khác các gái bán hoa đúng không?

Nhưng anh là người đàn ông đầu tiên của em. Em xin lỗi, là do em đã mơ tưởng xa vời.”

Sa Sa nói xong liền cúp máy. Trong đầu của Trần Mộng Dao chỉ nhớ duy nhất câu “anh là người đàn ông đầu tiên của em.”

Kính Thiếu Khanh chấp nhận số phận giơ hai tay lên đầu hàng: “Được rồi, không nên gây sự với phụ nữ các em, sau này anh không dám nữa đâu. Giờ em muốn làm gì thì cứ làm đi, anh chịu được… vẫn là câu đó, anh không hề lên giường với cô ta.

Anh sẽ không thừa nhận đâu.”

Trần Mộng Dao cười một cái, cô vươn tay lên rồi lưu lại vài đường trên khuôn mặt anh. Sau một hồi, Kính Thiếu Khanh nhìn vào gương rồi không ngừng than thở: “Thật CMN đáng sợ… Thật là kiếp nạn tám đời mà. Sau này vẫn nên bỏ thói ở ngoài chơi bời, bây giờ mình đã hiểu được đạo lý này rồi. Nếu sau này mình còn ra ngoài chơi phụ nữ nữa thì mìn không phải là người!”


Tất nhiên cả đêm đó anh không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác nữa. Sau một đêm tràn ngập lo sợ thì sáng hôm sau tránh không khỏi có chút kích động. Anh theo thói quen đưa tay qua sờ lên thân thể của Trần Mộng Dao thì bị cô nhẫn tâm tát một bạt tai khiến anh tỉnh ngủ. Anh ôm theo dục vọng chưa được giải quyết đi rửa mặt, quyết định mang máy vết trầy trên mặt cùng anh đi đến công ty. Anh dám chắc những người xung quanh lại lấy anh ra làm đề tài bàn tán cho xem…

mà thôi, do anh tự làm thì phải tự chịu vậy.

Anh chở Trần Mộng Dao đến công ty xong thì lái xe quay về công ty của mình. Để tránh khỏi việc bị nhiều người dòm ngó nên anh đã lựa giờ vắng vẻ để đến công ty, nhưng dù sao đi nữa thì lúc anh bước ngang qua văn phòng vẫn không tránh khỏi những cặp mắt ngó nghiêng và xì xào bàn tán của nhân viên.

Anh giả vờ nhưng không có gì mà bước vào phòng làm việc, vừa mới đóng cửa lại thì đã có giọng nói truyền đến: “Mặt của con bị sao thế? Con nuôi mèo à?”

Khóe miệng của anh giật giật: “Tại sao mẹ lại đến đây?”

Hạ Lam rời khỏi ghế làm việc của anh, bà đứng lên nói: “Mẹ đến bệnh viện tái kiểm tra, tiện đường ghé qua đây thăm con.

Thật không ngờ con lại đi làm không đúng giờ. Dù sao con cũng là ông chủ lãnh đạo một công ty, phải làm gương mới được chứ. Nếu con cũng lười biếng như vậy nhiên viên học theo thì sao? Con còn chưa trả lời mẹ là mặt con bị làm sao.”

Anh trả lời qua loa: “Bị mèo cào.”

Hạ Lam không tin: “Con đâu có sợ thích nuôi động vật, sợ là bị người phụ nữ nào làm trầy ấy chứ. Là người nào to gan đến vậy? Chưa vào Kính gia mà đã kiêu căng đến vậy, đến mẹ còn chưa từng tát con. Sao cô ta lại nỡ đánh lên khuôn mặt đẹp trai này chứ?”

Anh sợ bà càng nói càng khó nghe nên đã thừa nhận: “Là Trần Mộng Dao, còn có thể là ai nữa chứ?”

Biểu cảm trên mặt Hạ Lam lập tức thay đổi: “Ha ha… là Dao Dao sao? Đánh hay lắm, ai bảo con làm thế chứ? Dù sao mẹ cũng muốn tát con từ lâu rồi, đúng lúc Dao Dao giúp mẹ làm chuyện đó rồi. Hai người các con… có phải bắt đầu làm lành với nhau rồi không?”

Kính Thiếu khanh thở dài: “Con không biết, giờ con chưa thể chắc chắn được điều gì. Có một người tên Diệp Quân Tước luôn tiếp cận cô ấy, con sợ cô ấy sẽ chịu không được mà chạy theo người khác thôi. Hiện giờ con đã vứt bỏ hết mặt mũi để dỗ dành cô ấy rồi, mẹ nói xem đầu óc chậm chạp của cô ấy chắc sẽ cảm nhận được những điều này mà đúng không? Không được rồi… cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi… mẹ tuồi cao nhìn rộng như thế chắc có cách trị được loại phụ nữ như cô ấy chứ? Con hết cách với cô ấy rồi.”

Tròng mắt của Hạ Lam chuyển động: “Con cái chính là điểm yếu của phụ nữ. Nếu lúc trước không phải mẹ mang con trong bụng thì đã sớm tái giá rồi. Chỉ cần con làm cho Dao Dao mang thai thì chuyện này sẽ được giải quyết thôi. Đây là phương pháp tuyệt vời nhất cho tình hình hiện tại!”


Diệp Kính Khanh hơi đứng hình: “Con cảm thấy cách này không có khả năng cho lắm… sức khỏe của con và Dao Dao đều rất tốt nhưng lâu vậy rồi vẫn chưa có con, con đã không còn ôm ấp hy vọng gì nữa rồi. Mẹ còn cách nào khác không?”

Hạ Lam trừng mắt nhìn anh một cái: “Hết rồi, ai bảo trước đây con không biết kiểm điểm một chút chứ? Con cứ dưỡng sinh thêm một thời gian, đợi chất lượng của “nòng nọc” tốt lên thì làm một phát trúng thẳng hồng tâm, hiểu chưa? Mẹ không nói nhiều với con nữa, một người mẹ nói với con trai về những chuyện này không phù hợp cho lắm. Tài xế đang ở bên dưới đợi mẹ, mẹ đi về đây, đùi của mẹ vẫn còn chút đau…”

Kính Thiếu Khanh suy tư, anh đem chuyện này ghi nhớ trong lòng. Mặc dù anh là một người đàn ông nên không thể hiểu được tình cảm của phụ nữ dành cho con cái là như thế nào, nhưng mà nói không chừng việc khiến Trần Mộng Dao mang thai lại thay đổi được cục trạng của hiện tại. Ôn Ngôn cũng quay về bên Mục Đình Sâm vì mang thai kia mà, xem ra con cái chính là lợi khí dùng để hàn gắn tình cảm.

Ở bệnh viện, má Lưu dìu Ôn Ngôn đi một vài vòng trong phòng bệnh. Mỗi ngày cô chỉ có thể vận động vừa phải vì thời gian mang thai ban đầu khá nguy hiểm, cô sợ tử cung nứt vỡ nên đến thở cũng không dám thở quá mạnh.

Trong mắt người khác thì cô làm vậy có chút khoa trương nhưng đối với cô mà nói, điều đáng sợ nhất của bây giờ chính là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khó khăn lắm cô mới kiên trì đến thời điểm hiện tại, cô không thể để xảy ra sơ xuất gì cả.

Khi trở về giường thì cô có chút thèm ăn: “Má Lưu, má đi mua một ít vải cho con nhé?”

Má Lưu sợ để lại cô một mình thì không an toàn: “Con ở một mình có sao không đấy? Vậy con đừng động đậy, cứ nằm im đó đi. Nếu con thấy không khỏe thì nhắn nút gọi y tá vào. Má đi một chút rồi về ngay, nhanh thôi.”

Ôn Ngôn gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ không nhúc nhích đâu.

Má cũng đừng căng thẳng quá, sẽ không có chuyện gì đâu.”


Sau khi má Lưu đi khỏi thì cô vươn tay lấy sách trên tủ ra đọc.

Mục Đình Sâm sợ cô chơi điện thoại nhiều sẽ hại mắt nên đã tịch thu mất điện thoại của cô, bây giờ cô chỉ có thể đọc sách mỗi khi nhàm chán thôi. Quả thật ngày tháng trong bệnh viện không dễ dàng gì, đến nằm mơ mà cô vẫn muốn được ra ngoài rồi cùng Trần Mộng Dao đi mua sắm ăn uống. Cuộc sống trong bệnh viện còn tệ hơn cả việc ngồi tù.

Lúc này bỗng có người đẩy cửa phòng bệnh ra, phản ứng đầu tiên của cô đó là má Lưu đã quay trở lại. Cô còn đang lấy làm lạ mà ngước mắt lên nhìn thì phát hiện đó là một vị bác sĩ trẻ tuổi: “Ôn tiểu thư, có người nhờ tôi mang bức thư này cho cô.”

Cô có chút nghỉ hoặc: “Ai vậy?”

Vị bác sĩ đó đưa thư cho cô: “Tôi cũng không biết, tôi không quen biết nhưng người đó lại chỉ đích danh phải đưa cho cô.

nếu không có gì tôi đi trước đây, cô cứ nghỉ ngơi.”

Cô cảm ơn bác sĩ, đợi anh ta rời đi rồi mới mở thư ra xem. Bên ngoài phong thư không có bất kỳ ghi chú nào khiến cô đoán không được nội dung bên trong sẽ khiến cô rơi vào tình cảnh gì. Cô càng đọc từng dòng từng chữ của bức thư, huyết sắc trên mặt càng ngày biến mát, hai tay cô đã bắt đầu run lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui