Trần Mộng Dao biết là anh cố ý, đứng dậy xách túi: “Bây giờ anh đưa em về đi, cũng đã hơn chín giờ rồi, tôi phải về sớm để ngủ.
Anh uống thêm một ly rượu vang đỏ trước mặt cô: “Thực sự xin lỗi, suýt chút nữa anh quên mát, anh uống rượu rồi, không thể lái xe, em cũng uống rượu.”
Trần Mộng Dao sững sờ: “Không phải… anh sớm đã tính toán kỹ rồi chứ?”
Anh biết phải lái xe mà anh còn uống rượu? Vậy…vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Kính Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Anh không uống nhiều, muộn một chút có thể lái xe, em đợi một chút nhé, anh phụ trách nấu ăn, em giúp anh rửa bát, lau bếp, anh sẽ đi tắm trước.”
Nhìn anh đi lên lầu, Trần Mộng Dao luôn cảm thấy chỗ nào đó lạ lạ, lại không nghĩ ra được. Cô thành thật giúp anh dọn dẹp, rửa chén và lau bếp, chờ đến lúc rượu chuyển hoá hết, ít nhất cũng phải vài giờ sau, tới lúc đó chẳng phải sáng sớm mới trở về? Cô nghĩ gọi lái xe thuê thay thì thích hợp hơn, khi lên lầu tìm Kính Thiếu Khanh, anh vẫn chưa tắm rửa xong, vẫn đang ở trong phòng tắm.
Chợt nhìn thấy chiếc áo len trắng dưới chăn bông của anh, là chiếc áo cô mặc tối hôm qua, cô nhớ rõ là mình để trong phòng tắm không lấy ra…
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Kính Thiếu Khanh bước ra. Sau khi đi ra, nữa thân trên khoả thân cơ bắp rõ ràng, còn đọng lại những giọt nước lấp lánh, khiến cổ họng người ta nghẹn lại. Để che giấu rung chuyển trong lòng, cô có chút không tự nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy? Làm gì mà tắm lâu như vậy… tôi nghĩ hay là gọi tài xé láy xe thay, tôi phải về.”
Kính Thiếu Khanh bước tới gần cô, anh hơi rướn người nhìn cô chằm chằm, giọt nước từ ngọn tóc chảy xuống chóp mũi cô: “Sao vậy? Sợ anh làm gì em sao? Em vừa nãy cứ nhìn anh chảy nước miếng, anh mới nên cần thận chút mới đúng?”
Cô xấu hỗ đến mức muốn tìm một chỗ nắp: “Anh nói bậy, anh đừng nói lung tung, tôi làm gì chảy nước miếng! Tôi nói cho anh biết, dáng người của anh tôi đã sớm nhìn chán rồi, tôi sẽ không thèm!”
Anh bĩu môi: “Nếu như vậy, anh đối với em cũng nhìn chán rồi, chúng ta ghét bỏ lẫn nhau rồi, em ở lại thì cũng có sao? Tắm một cái đi, đừng cằn nhằn nữa.”
Có lẽ vì cố ý tránh anh trêu chọc, cô lao vào phòng tắm, ở lại thì ở lại, ai động tay trước là chó! Đêm qua cô không ngủ ngon, cô đã sớm buồn ngủ lắm rồi, cũng lười tranh cãi nhiều như vậy làm gì.
Sau khi tắm xong, cô mới phát hiện không có quần áo, liếm mặt hỏi anh: “Anh đưa cho tôi chiều áo len tối qua tôi mặc!”
Kính Thiếu Khanh giật mình, anh quên mắt, sau khi cô đi chiếu áo len đã được anh cầm về giường, hương thơm cơ thể của cô vẫn còn trên đó… Không ngờ lại bị cô ấy nhìn thấy. Anh không giấu giếm, đưa chiếc áo len cho cô: “Tối qua trời mưa, chăn ga gối đệm chưa khô, bị ướt hết rồi, tối nay hay là ngủ phòng anh đi”
Trong đầu Trần Mộng Dao đầy dấu chấm hỏi, tối qua mưa lúc nào vậy? Nhưng chiếc ghế sofa trong phòng khách của anh thực sự không có grap bọc lại, có lẽ đó là sự thật…
Sau khi mặc quần áo, cô không khách sáo nằm xuống giường của anh, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa chìm vào giấc ngủ, chỉ cần không phải nghe anh trêu chọc, thì cô có thể khống chế được.
Kính Thiếu Khanh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng “phòng quỷ thần” của cô, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng… Mỗi đêm từ khi chia tay, anh lại mong mình có thể ôm cô ngủ như thế này, thỏa mãn trước mắt khiến anh cảm thấy thanh thản vô cùng.
Không nhớ là bộ phim nào có câu thoại như vậy “mỗi ngày sau khi chia ly, đều là một vạn năm”, người yêu nhất không ở bên, mỗi ngày đều là một chuỗi ngày dài đau khô.
Nghe tiếng nhạc nhẹ từ tai nghe, Trần Mộng Dao không cưỡng lại cái ôm từ anh, thậm chí còn chia sẻ một bên tai cho anh đeo. Đột nhiên, năm tháng trở nên lặng lẽ.
Cũng không biết cô đã ngủ lúc nào, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Trần Mộng Dao thấy điện thoại di động và tai nghe của cô đã được đặt gọn gàng trên bàn cạnh giường. Có lẽ sau khi cô ngủ say Kính Thiếu Khanh đã giúp cô cất nó đi, nhớ là ngày trước cô thường ngủ một mình nghe nhạc, sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ họng cô thường xuyên bị “khóa chặt” bởi dây tai nghe… Kính Thiếu Khanh đã dậy rồi, không thấy bóng dáng anh trên giường, nhưng hơi ấm còn lại vẫn ở đó, trong phòng rửa tay có tiếng động, là anh đan rửa mặt.
Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng cảm thấy buông lỏng, trong lòng có cái gì đó lặng lẽ tan đi, ấm áp dễ chịu.
Đợi khoảng mười phút cũng không thấy anh đi ra, cô gấp gáp chạy tới gõ cửa: “Mau lên, tôi muốn đi tiểu…”
Anh mở cửa trong miệng toàn là kem đánh răng: “Vào đi “tiểu”
sao, cũng không phải là chưa thấy qua.”
Khoé miệng cô giật giật một cái: “Anh gật đầu, mau đi ra ngoài cho tôi!”
Anh bị cô đầy ra khỏi cửa, rồi cô từ từ giải quyết rồi đi ra ngoài, vẻ mặt anh u ám: “Nếu em không ra ngoài thì bọt kem đánh răng đều nuốt xuống rồi, em để ý cái gì chứ?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh mau đưa tôi về nhà nhanh một chút. Tôi muốn thay quần áo trước rồi tới công ty, nhanh lên, đừng đến muộn.”
Thấy lúc anh thay quần áo không nhanh không chậm, cô lo lắng, giúp anh thắt cà vạt. Đột nhiên, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần, môi cũng lấn tới. Cô bị hôn không thở nỗi, lúc sắp hít thở không thông mới miễn cưỡng đẩy anh ra: “Anh dừng lại cho tôi, bà cô đây bây giờ không có thời gian nói chuyện yêu đương với anh, anh nhanh chóng chỉnh xong rồi xuống lầu đi!”
Đôi mắt anh như ẩn như hiện sóng, anh nghiêm túc hỏi: “Chỉ khi có em ở bên anh mới có thể ngủ ngon. Nếu anh hứa sẽ không động vào em, em có thể đến thường xuyên không?”
Thần sắc cô hơi cứng đồ, bí mật của anh không muốn người khác biết cô dều biết tất cả, cô luôn cảm thấy đau lòng anh, nhưng bây giờ cô mới biết là sau khi chia tay anh đã không có một giấc ngủ ngon nào…
Cô mấp máy môi: “Anh… Chẳng phải có bạn gái sao? Ngủ với ai không phải là ngủ sao? Để cô ta ngủ cùng anh đi…”
Anh khẽ gật đầu một cái: “Anh thử rồi, không giống nhau, vô dụng… Sau khi ngủ cùng em, ai cũng không thể thay thế được em.”
Anh đã từng thử rồi? Trong lòng cô có chút khó chịu, mặc dù sớm đã biết anh đã có bạn gái, nhưng khi nghe chính miệng anh y nói ra những lời này, cô vẫn thấy khó chịu, buồn bực nói: “Ngủ nhiều ngủ quen là được rồi, từ lúc bắt đầu hai chúng ta cũng đâu có quen? Tôi không được, tôi làm không được.”
Sắc mặt anh có chút khổ sở: “Vì sao?”
Cô giận dữ nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, hơn nữa sau khi chia tay anh cũng có những người phụ nữ khác rồi, khi nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy rất buồn nôn, tôi không có cách nào làm bộ giống như không có chuyện gì mà ngủ với anh. Tôi không muốn trải qua quá trình từ người yêu đến người thứ 3. Sau khi chia tay, tôi không có qua lại với người đàn ông đó, anh… đi chết đi, đừng lấy tôi ra trêu đùa!”
Kính Thiếu Khanh chợt nở nụ cười: “Ha ha… Em không phải thực sự cho là anh từng ngủ với người phụ nữ khác chứ, em biết người phụ nữ kia, tên là Sa Sa, anh không có ngủ cùng cô ta, cô ta chỉ nằm với anh một đêm, anh ngủ không ngon, sau đó anh cũng không có hẹn cô ta, chỉ là cùng nhau ăn vài bữa cơm. Chỉ cần em mở miệng, lập tức anh sẽ chia tay cô ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...