Vẻ mặt anh âm trầm: “Giữa chúng ta chỉ phù hợp ra ngoài chơi, sau này đừng đến công ty tôi nữa. Ở đây có quá nhiều người, mắt công người khác lại bán tán làm ảnh hưởng đến tôi, cô hiểu chứ? Cô chỉ là tình nhân chứ không phải bạn gái của tôi, càng không thể trở thành vợ của tôi thế nên đây là việc cô không nên làm.
Sa Sa có chút hoảng hốt, chỉ là cô cảm thấy anh khác với hình dung của “chị Đan”. Tối qua anh không có chạm vào cô nhưng vẫn đưa tiền cho cô khiến cô cảm thấy con người anh không tệ, vì thế cô muốn thân cận với anh một chút rồi phát triển về mặt tình cảm. Thật không ngờ anh lại nhanh chóng tạt cho cô một gáo nước lạnh, khiến cô nhận ra một sự thật trần trụi… đó là quan hệ của bọn họ chỉ là loại “bí mật” mà thôi: “Em biết rồi. Bây giờ em đi đây, anh… sẽ liên lạc với em chứ?”
Kính Thiếu Khanh không lên tiếng, Sa Sa cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này liền vội vã rời khỏi.
Lúc cô đi tới cửa thang máy thì Tiểu A chặn đường cô, vẻ mặt của Tiểu A không chút thiện ý truy hỏi: “Cô là ai? Có quan hệ gì với Kính tổng?”
Sa Sa luôn dè dặt trước mặt Kính Thiếu Khanh nhưng không có nghĩ cô là một con thỏ trắng trước mặt những người phụ nữ khác. Cảm nhận được sự giận dữ của Tiểu A nhưng cô vẫn bình tĩnh lấy son từ trong túi xách ra dặm lại môi: “Liên quan gì đến cô? Xem cách ăn mặc của cô chắc là nhân viên ở đây đúng chứ? Sao nào? Cô muốn quản thúc đời tư của sếp cô sao?”
Tiểu A cảm giác được bản thân đang bị xem nhẹ, đồng thời cũng uất ức thay cho Trần Mộng Dao làm cô nói một tràn: “Cô còn trẻ mà không làm người đàng hoàng, lại đi làm tiểu tam là sao? Có chỗ nào để đáng tự hào chứ? Tôi nói cho cô biết, thường thì người như cô đều không có kết quả tốt, nếu không tin thì chúng ta cứ chống mắt mà xeml”
Cửa thang máy vừa mở, Sa Sa bước vào rồi cười khiêu khích: “Kính Thiếu Khanh hủy hôn rồi, người trong giới ai cũng biết anh ấy đã quay về tình trạng độc thân, tôi mới không phải là tiểu tam như cô nói.”
Tiểu A nhìn theo cửa thang máy dần dần đóng lại, có cảm giác như đang mơ. Đã hủy hôn? Khó trách Trần Mộng Dao không nói một tiếng đã nghỉ việc…
Giờ nghỉ trưa, Trần Mộng Dao và An Nhã cùng nhau đi đến một quán ăn nhỏ gần công ty nên lúc quay về thì còn khá sớm, trong phòng làm việc không nhiều người. Đột nhiên Lâm Táp lấy một tệp tài liệu đi đến: “Ở đây có một phần tài liệu khá gấp, vì tôi còn bận việc khác nên ai trong hai cô có thể giúp tôi đi một chuyến không?”
An Nhã trước giờ vẫn khá tích cực: “Để tôi đi, gửi đi đâu vậy?”
Lâm Táp vô thức nhìn sang Trần Mộng Dao: “Khải Duyệt.”
An Nhã vô ý nói ra: “Đó không phải là công ty của Kính Thiếu Khanh sao?”
Trần Mộng Dao vờ như không nghe thấy gì, tự đi về chỗ làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Lâm Táp biết An Nhã là người mới, chưa từng đến công ty của Kính Thiếu Khanh nên sợ cô không xử lý được. Dù sao tài liệu này khá quan trọng, nhìn thế nào thì vấn nên cho Trần Mộng Dao làm chuyện này, vả lại hiện giờ cũng không còn ai trong công ty nữa. Anh dừng lại một chút rồi mở miệng: “Hay là… Trần Mộng Dao, cô đi gửi nhé? Lúc này Kính Thiếu Khanh không có ở công ty, cô giao cho thư ký của anh ấy là được.
Vốn dĩ chỉ cần cho Kính Thiếu Khanh ký tên xong rồi mang về đây là được, cô cứ nói một tiếng với thư ký của anh ấy. Cô gửi xong thì về trước, anh ấy ký xong sẽ cho người bên đó nhanh chóng gửi lại qua đây…”
Trần Mộng Dao do dự, sau khi hủy hôn thì cô và Kính Thiếu Khanh không còn gặp mặt. Hiện đang là giờ nghỉ trưa, thường thì anh ấy đang ở ngoài dùng bữa nhưng không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra trường hợp ngoại lệ. Nếu như cả hai thật sự chạm mặt nhau thì vô cùng khó xử. Nhưng Lâm Táp cũng đã mở miệng nhờ vả, cho thấy tài liệu này rất gắp mà An Nhã lại không quen thuộc với công ty của Kính Thiếu Khanh, chỉ có thể để cô đi mà thôi: “Được rồi, tôi đi.
Đợi anh ấy ký tên xong, tôi sẽ mang về giùm anh.”
Lâm Táp hơi ngạc nhiên: “Cô… sẽ không bát tiện cho cô chứ? Không sao đâu, có thể để bên đó tự gửi qua… cô đừng miễn cưỡng bản thân quá.”
Cô nhún nhún vai, vờ như không có gì to tát: “Không sao mà, chia tay đâu có nghĩa thành kẻ thù của nhau.
Gặp mặt một chút cũng không làm khó được tôi, tôi không lo lắng gì cả. Anh yên tâm, tôi đảm bảo với anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Anh là sếp, sếp nói thì lính phải làm.”
Vỗ ngực cam đoan thì xong rồi, nhưng lúc cô cầm xấp tài liệu đứng dưới lầu của công ty của Kính Thiếu Khanh, trong lòng vẫn có chút phiền muộn. Nếu lại bắt gặp nhau thì cô nên dùng biểu cảm gì để ứng phó đây?
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng hơn thì đến giờ làm việc, chắc lúc này Kính Thiếu Khanh vẫn chưa quay lại nên cô còn có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Hít sâu một hơi, cô nâng bước chân đi vào trong. Lúc đến trước cửa thang máy thì không được thuận lợi cho lắm, thang máy vẫn đang dừng ở từng 25, cô đành phải đợi thêm một lúc.
Trong lúc chờ đợi, cô lướt điện thoại để đỡ nhàm chán. Đến lúc nghe thấy một tiếng “ting” từ thang máy, cô mới ngắng đầu lên nhìn vào thang máy, may mắn cho cô là trong đấy không có ai. Cô thở phào một hơi, nếu như gặp phải người quen ở công ty thì cô phải chào hỏi ra sao đây?
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng chỉ định, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô theo thói quen mà đi nhanh ra ngoài. Thế nhưng vừa đi được hai bước thì khựng lại, bên ngoài thang máy thế mà đã có một nhóm người đứng sẵn! Người dẫn đầu còn là Kính Thiếu Khanh! Xem ra họ đang chuẩn bị đi xuống phòng họp dưới lầu, nhưng vì sao lại trùng hợp vào đúng buổi họp định kỳ của công ty anh chứ? Tại sao cô lại có thể quên được điều này? Chỉ cần là ngày họp định kỳ thì quản lý cấp cao của công ty phải kết thúc nghỉ trưa sớm nửa tiếng!
Thời khắc bốn mắt giao nhau, nhịp tim cô lệch mất nửa nhịp. Viền mắt của cô đã có chút cay cay, Kính Thiếu Khanh vẫn khí thế hiên ngang trong bộ tây trang phẳng phiu. Cho dù anh có đứng trong một đám người nhưng mãi mãi vẫn là tiêu điểm, là người nồi bật nhất. Sự lạnh nhạt trong đôi mắt anh nhắc nhở cô rằng bọn họ đã không còn bát cứ quan hệ nào nữa.
Cũng đúng mà, người đàn ông đang đứng trước mặt ngày từng thân mật ôm ấp cô, nhưng hiện tại cả hai đã không thể ôm nhau được nữa. Anh đã không còn thuộc về cô rồi.
“Kính tổng… nếu như có thể, mời ngài ký tên giúp tôi.”
Vẫn ổn, ít ra cô còn nhớ ra bản thân đến đây để làm gì. Cuộc họp định kỳ thường phải kéo dài ít nhất hai tiếng mới kết thúc, cô không muốn ở lại đây đợi anh hai tiếng đồng hồ bởi vì ký tên chỉ mắt có vài giây.
Kính Thiếu Khanh mặt không cảm xúc chuyền dời tầm mắt, anh lướt qua người cô để tiến vào trong thang máy: “Đưa cho thư ký của tôi, bây giờ tôi không có thời gian.”
Thời khắc cánh cửa thang máy gần đóng lại, cô đã kịp thời vươn tay ngăn lại. Cô một tay giữa lại cánh cửa, một tay đưa xấp tài liệu qua: “Việc này chỉ mất vài giây thôi nên anh đừng để tôi phải đợi hai tiếng hơn được không? Thời gian của anh rất quý báu nhưng thời gian của tôi cũng không phải để lãng phí đâu.”
Kính Thiếu Khanh giống như muốn khiêu chiến với cô, tột nhiên nhét tay vào túi quần, bộ dáng sống chết cũng không chịu ký tên giúp cô: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng, bây giờ tôi không có thời gian.”
Anh đang cố tình ư? Cô còn cho rằng lúc gặp mặt vẫn có thể niệm tình xưa, giả vờ đau lòng một chút, khóe mắt ươn ướt nhưng lại không ngờ tới anh sẽ lật mặt với cô. Người lật mặt không phải nên là cô hay sao?
Lúc này, có người bắt đầu ý kiến: “Trần Mộng Dao, cô đứng chắn cửa thang máy như vậy rất nguy hiểm.
Chúng tôi đang vội nên cô đừng làm loạn nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...