Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao vươn tay bóp bóp má anh: “Này, anh đang ghen à? Anh cũng đã nói anh ta là người tàn phế rồi. Anh đường đường là đại thiếu gia của Kính gia vậy mà không có tự tin khi đối mặt với một người tàn phế sao? Em cũng đâu phải mù đâu, tất nhiên Kính tổng nhà em là người đẹp trai dịu dàng nhất rồi, sao em có thể bỏ anh mà thích người khác chứ? Đừng nói là em chưa gặp qua Diệp Quân Tước, cho dù anh ta đẹp trai cỡ nào cũng là một người tàn tật, chưa kể người ta chỉ đưa em một tấm danh thiếp thôi, anh đang nghĩ bậy bạ gi thế?"

Kính Thiếu Khanh không nói gì, trong đầu anh đang nghĩ đến lý do vì sao Diệp Quân Tước đưa danh thiếp cho Trần Mộng Dao. Một người như cậu ta, tại sao lại muốn tiếp cận Trần Mộng Dao? Không lẽ... vì muốn tiếp cận anh? Cách nói này cũng quá hoang đường rồi, nếu cậu ta muốn phát triển kinh doanh thì sẽ trực tiếp tìm anh, như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn việc xuống tay với một người phụ nữ sao?

Sau khi đến công ty, hai người tiếp tục đóng giả vai diễn như cũ.

Trần Mộng Dao vừa ngồi xuống thì điện thoại đã có tin nhắn đến, là tin nhắn trả lời của Diệp Quân Tước: “Không cần phải trả ơn, mời tôi ăn một bữa cơm là được."

Mời anh ta ăn cơm? Yêu cầu này cũng không phải quá đáng, chỉ là chuyện này không tiện để Kính Thiếu Khanh biết được thôi, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý. Sau một hồi cân nhắc, cô trả lời: “Ngày mai cuối tuần tôi không có thời gian, buổi tối cũng không được nên trưa hôm nay thì sao? Anh chọn địa điểm."

Tin nhắn được gửi đi, cô từ từ thở ra một hơi. Trả lại cho người ta ân tình này cũng tốt, như vậy cô đỡ phải mang cảm giác mắc nợ người khác.


Người kia rất nhanh trả lời lại: “Được, trưa nay tôi gửi địa chỉ cho cô."

Cô đọc xong tin nhắn thì không trả lời nữa mà đặt điện thoại xuống rồi tập trung vào công việc.

Đến giữa trưa, Diệp Quân Tước gửi địa chỉ đến, cô nói với Kính Thiếu Khanh sẽ tự đi ăn trưa. Sau khi nhận được sự đồng ý từ anh, cô mới an tâm ra ngoài.

Địa chỉ mà Diệp Quân Tước đưa có chút xa, sau khi cô đến nơi mới phát hiện đây là một trang viên tư nhân. Quả thật Diệp gia rất lắm tiền, không trách được Kính Thiếu Khanh cũng biết được nhân vật này. Vệ sĩ mở cửa lớn ra, sau đó một bảo mẫu trung niên xuất hiện dẫn cô vào trong. Phòng ăn to lớn vắng tanh không một bóng người, Diệp Quân Tước vẫn chưa đến. Vị bảo mẫu kia mặt không chút biểu cảm nói: “Trần tiểu thư xin đợi một chút, thiếu gia của chúng tôi rất nhanh sẽ đến."

Cô gật gật đầu rồi ngồi xuống trước bàn, ngập ngừng bóp chặt Cốc nước trước mặt. Cô không phải chưa từng thấy qua sự đời chỉ là bầu không khí vắng vẻ và thiếu sức sống khiến cô không được tự nhiên,

Tầm năm phút trôi qua, lúc này cô mới nghe thấy tiếng động cơ xe hơi ở bên ngoài, cô quay đầu nhìn ra thì thấy có hai vệ sĩ bước xuống xe. Họ lấy ra một chiếc xe lăn từ cốp sau rồi đặt ngay ngắn ra ngoài, tiếp theo họ dìu Diệp Quân Tước ra khỏi xe. Kính Thiếu Khanh nói không sai, quả thật Diệp Quân Tước là một người tàn phế.


Góc nhìn của cô không thể thấy được gương mặt của Diệp quân Tước, chỉ là đại khái quan sát một lượt những chỗ khác. Anh ta dường như rất cao, nếu như không phải bị tàn phế thì thân hình anh ta cũng khá ổn.

Đợi người kia tiến vào, cô lễ phép đứng dậy: “Diệp..." hai chữ “tiên sinh” phía sau không phát ra mà mắc kẹt lại trong cổ họng của cô. Nói đúng hơn, cô bị dọa sợ rồi. Trên mặt của Diệp Quân Tước quấn đầy đầy băng vài, chỉ lộ ra mắt và miệng, nửa phần trên của mũi cũng đã bị che lại. Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ “tên này gần đây làm phẫu thuật thẩm mỹ vẫn chưa hồi phục sao"?

Diệp Quân Tước không hề để tâm đến phản ứng của cô: “Hơn một năm rưỡi trước gặp phải tai nạn nhỏ, trên mặt bị thương nên gần đây mới làm phẫu thuật phục hồi. Cô không bị tôi dọa sợ chứ, Trần tiểu thư?"

Cô định thần lại: “Không, không có! Tôi còn đang nghĩ có phải anh vừa phẫu thuật thẩm mỹ không, xem ra tôi đoán đúng rồi. Giọng nói của anh... cũng vì gặp phải tai nạn?" Đúng rồi, giọng nói của Diệp Quân Tước trầm và khàn, không giống như giọng nói bình thường khiến người khác có cảm giác sởn gai ốc.

Diệp Quân Tước không phủ nhận: “Cũng gần giống vậy. Mời ngồi, cô muốn ăn gì cứ nói."

Cô quan sát xung quanh: “Đã nói là tôi sẽ mời anh ăn cơm, tại sao lại giống như đến trang viên rồi để anh mời cơm tôi vậy?"


Diệp Quân Tước nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm đầy ý vị: “Mời khách không thành vấn đề, tôi muốn cô ăn cơm cùng tôi. Mục đích đều như nhau thôi."

Lời nói của anh ta khiến cô có chút không thoải mái, nhất là ánh mắt của anh ta. Anh ta cứ nhìn cô như thế khiến cô hoảng loạn, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô chứ? Để hóa giải bầu không khí quái gở này, cô chủ động mở ra đề tài mới: “Diệp tiên sinh, tôi có thể hỏi vì sao anh lại giúp tôi chứ? Tôi và anh không cùng một con đường, anh giúp đỡ tôi cũng đâu có được lợi ích gì. Anh là thương nhân, chắc sẽ không làm chuyện thiệt thòi đâu."

Diệp Quân Tước cũng thuận miệng hỏi: “Cô không phải nói rằng cô muốn biết sao?"

Cô bị câu hỏi này của anh ta làm cho cứng họ, sau khi uống hết nửa cốc nước mới nói được: "Thì tôi cũng đã đến tận đây rồi nên thuận miệng hỏi thử..."

Ngón tay thon dài của anh ta nhịp nhàng gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói không chút để tâm: "Bởi vì tôi muốn, lý do này chắc không có vấn đề gì chứ? Trước giờ tôi làm gì đều theo tâm trạng cả.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao chính là không lẽ tên này nhìn trúng cô? Cô cũng không có nhan sắc kinh diễm gì, gia thế cũng không tốt. Người này lại không mạnh được đến đâu lại còn tàn phế, nên nhìn trúng cô cũng là chuyện có khả năng. Tại sao lại là cô? Cô không muốn có lỗi với Kinh Thiếu Khanh!


Nghĩ đến đây, cô nói một cách ngay thẳng: "Tôi vô cùng biết ơn anh đã giúp tôi giải quyết rắc rồi nhưng mà tôi đã có vị hôn phu rồi, anh ấy sẽ rất để ý đến việc xuất hiện người khác giới xung quanh tôi... cho nên..." Cô cố tình nhấn mạnh ba chữ “vị hôn phu”, cô mong anh ta sẽ nghe hiểu.

Diệp Quân Tước đột nhiên bật cười: “Ha ha... Trần tiểu thư sẽ không nghĩ rằng tôi có tình cảm với cô chứ? Chỉ là lần trước tôi nhìn thấy cô ở quán bar uống đến không cần mạng nên tò mò tại sao một người phụ nữ lại có tửu lượng tốt như thế thôi. Tôi nghe A Dịch nói lúc cô rời khỏi quán bar thì vẫn còn chút tỉnh táo, cậu ấy còn tìm người lái xe thay cho cô. Tôi càng tò mò hơn, bình rượu mà tôi tặng cô có nồng độ không thấp. Nếu có cơ hội thì cô hãy gọi vị hôn phu của cô để uống chung, tôi muốn xem thử tửu lượng của cô tốt đến mức nào."

Thì ra là thế, tuy rằng sở thích của anh ta có chút kỳ lạ nhưng ít nhất không phải có cảm giác với cô, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sao... nếu có cơ hội thì tính tiếp. Tửu lượng của tôi thật sự không tôi, xem ra anh với tôi là người cùng chung sở thích."

Diệp Quân Tước không nói gì nữa, anh ta ra hiệu cho người làm đem món lên. Không biết có phải Trần Mộng Dao nghĩ nhiều không, lúc trông thấy từng món ăn được để lên bàn, cô phát hiện đây đều là những món cô thích ăn. Rốt cuộc cái tên Diệp Quân Tước này biết rõ về cô đến mức nào? Hay đây chỉ là trùng hợp?

Cô ngước mắt lên nhìn nhìn anh ta, sau khi xác định vẻ mặt anh ta không có dị thường mới bắt đầu động đũa: “Khẩu vị của chúng ta cũng rất giống nhau, những món này tôi cũng rất thích đấy."

Dường như Diệp Quân Tước không có ý định dùng cơm, anh ta chỉ nhìn cô: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Sau bữa cơm, Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước đi dạo trong trang viên, người đàn ông tên Dịch kia cũng ở đây để giúp Diệp Quân Tước đầy xe. Hai người họ câu có câu không tán gẫu với nhau, thật ra cả hai không cùng chung ngôn ngữ, vả lại Diệp Quân Tước không nói gì nhiều. Điều này làm Trần Mộng Dao cảm thấy có chút áp lực và gượng gạo. Trong lúc cô định tìm cớ rời đi thì lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đang đứng ở phía xa cắt tia cành hoa kia không phải là Lê Thuần sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui