Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Mục Đình Sâm trầm mặc, sau một lát sau một lát mới mở miệng: "Không cần thiết nói, chuyện này chỉ có chỉ có Thiếu Khanh biết, lúc đầu anh cũng không có ý định nói với bà nội, nhưng anh cảm thấy, con trai của bà chết, anh không có tư cách gạt bà. Đừng hỏi, Ngôn Ngôn... có một số việc quá ghê tởm, anh không muốn để cho em cũng biết."

Kết quả này, không ngoài ý muốn của Ôn Ngôn, cô sớm đoán được anh sẽ không nói cho cô, nên chỉ hỏi: "Coi như em đồng ý trở lại bên cạnh anh, vậy anh cảm thấy, chúng ta thực sự có thể đi tiếp được nữa sao? Cho dù có con, giữa chúng ta... khoảng cách cũng quá xa, có một số thứ không thể vượt qua được."

Anh đưa tay nâng cằm của cô lên, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn cô bình tĩnh nói: "Anh liều mạng như vậy, tất cả là muốn khiến em trở lại bên cạnh anh, sao lại không thể đi tiếp được? Em muốn yêu liền yêu, muốn hận thì hận, anh đều chấp nhận được, còn cái khác thì giao cho anh, anh sẽ làm tốt tất cả, anh yêu em, anh không tin em không có chút nào yêu anh."

Giờ khắc này, từ trong mắt anh cô thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình, cũng nhìn thấy một chút ánh sáng, thích một người, trong mắt sẽ có ánh sáng, là thật, anh thích cô, kỳ thực dài dằng dặc như vậy, trải qua không biết bao nhiêu cái bốn mùa, chỉ là bây giờ cô mới biết mà thôi.

Một cách tự nhiên, nụ hôn của anh rơi trên môi cô, cô không chống cự, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hàng mi rung động bán đứng nhịp tim đập nhanh của cô.

Lúc anh cố gắng khiến nụ hôn này càng sâu, ma xui quỷ khiến thể nào cô chủ động mở hàm răng ra, đầu lưỡi có chút phối hợp với ôn nhu của anh. Đột nhiên, anh buông cô ra rồi ngồi dậy: "Lần sau em không cự tuyệt nữa, thì anh sẽ không khống chế được mình, đứng lên đi một chút đi, bên ngoài tuyết ngừng rồi, anh đi tản bộ với em."


Cô đỏ mặt gật đầu, lúc xuống giường, anh đưa tay dìu cô tự nhiên, cô cũng thuận theo nắm tay anh, lòng bàn tay anh ấm áp trước nay chưa từng có.

Lần này anh tự mình bồi cô, lại không yêu cầu cô chỉ có thể hoạt động ở trong sân, mà mang cô đi dạo trên đường bên ngoài. Xung quanh đều là đường đi bộ rộng lớn, quanh co kéo dài, hai bên đường đều trồng hàng cây xanh, nhìn không thấy điểm cuối. Trên nhánh cây không có lá treo một chút tuyết đọng, nhìn thoáng qua có một chút thích thú đặc biệt.

Hai người sóng vai đi từ từ, đây cũng là lần đầu tiên,

Mục Đình Sâm cởi áo khoác bên ngoài của mình khoác lên người cô: "Có lạnh hay không?"

Cô lắc đầu: "Không lạnh."

Anh thấy chóp mũi của cô lạnh đến có chút đỏ, liền nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay: "Bây giờ thời tiết không tốt, nhưng anh lại sợ em quá chán, đi một chút rồi trở về thôi, về sau mỗi ngày anh lại đi tản bộ với em một chút, chờ đến khi thai nhi lớn một chút rồi, dến lúc đó sợ là em phải nằm trên giường dưỡng thai, thì không thể tuỳ tiện đi lại nữa. Chờ khi con sinh ra, em muốn đi nơi nào, anh đều đi cùng em, trong khoảng thời gian này, trước hết uỷ khuất em rồi."

Anh đột nhiên trở nên nhiều lời" rồi, trong mắt Ôn Ngôn cười chúm chím nhìn anh: "Trước đây làm sao em không phát hiện anh nhiều lời như vậy? Ngay lúc này, lời anh nói, đều nhiều hơn rất nhiều so với quá khứ anh đã nói với em, quá khoa trương đi?"

Chính anh cũng không nhận ra được: "Có không? Kỳ thực anh nói rất nhiều, chỉ là phải xem đang cùng một chỗ với ai. Huống chi... chúng ta lệch nhau mười tuổi, lúc em đến Mục gia anh cũng trưởng thành rồi, mỗi ngày nói với một cô bé, thì có thể nói được gì? Sau khi em trưởng thành, anh muốn trò chuyện với em, nhưng em luôn trốn anh, trong mắt đều là sợ hãi anh, anh sợ làm em sợ anh, cho nên liền không quan tâm đến em nữa." Ôn Ngôn cúi thấp đầu thật thấp cười: "Ha ha, cũng đúng, nếu lúc em mười tám tuổi, nhất định cũng sẽ không có tiếng nói chung với một cô bé tám tuổi, lúc em còn chưa trưởng thành, anh liền xem em là mối tính đầu, không ngờ bây giờ chúng ta lại ở chung một chỗ, loại cảm giác này, thật kỳ lạ."

Cô không phát hiện bây giờ đối mặt với anh cô có thể tự nhiên bật cười, giữa bọn họ, trong lúc không để ý đã có biến hoá lặng lẽ, không hề cần cô phải cận thận đi giữ gìn cân bằng nữa.

Buổi tối hơn 7 giờ, Trần Mộng Dao lái xe quanh quần gần nhà mình một hồi. Trong đầu không ngừng nhớ lại tin thám tử đã gửi đến một giờ trước: "Thạch Đông Hải có vấn đề."


Cô vốn muốn tin tưởng đánh giá của mẹ, hoặc cũng có thể tự mình tìm hiểu sâu về Thạch Đông Hải, cũng không biết vì sao, cán cân trong lòng cô nghiêng về phía người thám tử chưa từng gặp mặt kia. Cô đang do dự không biết bây giờ có nên đi lên lầu khuyên Giang Linh chia tay với Thạch Đông Hài hay không, cô biết, một khi nói ra khỏi miệng, khẳng định sẽ là một hồi "ác chiến", cô không muốn quan hệ của cô với Giang Linh trở lại cứng nhắc như lúc trước. Do dự hồi lâu, cô soạn một tin nhắn gửi cho thám tử tư: "Tin của anh có chính xác không? Chuyện này với tôi mà nói rất quan trọng, rốt cuộc Thạch Đông Hải có vấn đề gì? Có thể nói rõ một chút không?"

Tin nhắn rất nhanh được phản hồi lại: "Cô cũng coi như là khách hàng thân thiết của tôi, tin có chính xác hay không trong lòng cô cân nhắc. Tôi cũng xem ở phân lượng chúng ta hợp tác nhiều lần nên mới tận tâm tận lực giúp cô điều tra, chỉ có chút thời gian này, thì tôi không có cách nào nói cặn kẽ cho cô biết rốt cuộc Thạch Đông Hải có vấn đề ở đâu, nhưng tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa rất nghiêm trọng. Tôi biết Thạch Đông Hải đang qua lại với mẹ của cô, tôi cũng biết cô là ai, cô nên đề phòng một chút, chờ sau khi tôi tra ra được sẽ liên lạc lại với cô sau."

Người kia, cô chỉ bảo anh ta tra Thạch Đông Hải, không ngờ là đối phương rõ cô như lòng bàn tay, lúc đi tìm thám tử tư này cô cũng chưa từng nhắc tới danh tính của mình, nhưng dù sao đối phương cũng làm nghề này, cũng không có gì lạ cả.

Nhận được hồi âm như vậy, trong lòng cô càng thêm thấp thỏm lo âu. Đột nhiên, điện thoại cô vang lên, là Kinh Thiếu Khanh gọi tới.

Cô nhấn nút trả lời, cảm xúc khó tả: "Alo?" Giọng nói Kính Thiếu Khanh không quá vui: "Em đang ở đâu? Anh để cho em nghỉ làm là bảo em ở nhà nghỉ ngơi, sao em lại chạy ra ngoài rồi? Anh sợ em bị đói nên vội chạy về nhà, không ngờ là em lại làm cho anh hụt hứng?

Cô nhìn toà nhà cách đó không xa, đèn trong nhà sáng rực "Bây giờ em về liền."


Trở lại biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh đã làm xong cơm nước. Thấy cô trở về, anh cố ý nghiêm mặt: "Rửa tay một cái rồi ăn."

Bây giờ cô không có thời gian quan tâm đến thái độ của anh, mất hồn mất vía vào nhà vệ sinh mở vòi rửa hai tay, thắng đến khi bị nước lạnh cóng làm đau mới hồi phục tinh thần lại.

Trên bàn cơm, nhìn bộ dáng không hề có hứng của cô, trong lòng Kính Thiếu Khanh có chút phiền muộn, cô không chi không nghe lời ra ngoài, không nghỉ ngơi ở nhà, anh một ngày mệt nhọc trở về nấu ăn cho cô, cô còn trưng ra thái độ như vậy: "Không thấy ngon thì em đừng ăn nữa, anh không có thời gian, anh đến công ty đây." Nói xong, anh trực tiếp đứng lên cầm áo khoác đi đến cửa.

Vốn tưởng là Trần Mộng Dao sẽ nói chút gì đó, anh cố gắng thả chậm động tác, không ngờ là điện thoại cô reo lên âm thanh bảo tin nhắn, cô liền vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra, lực chú ý hoàn toàn không đặt trên người anh.

Anh có chút ảo não, dùng sức đóng lại cửa.

Nghe thấy tiếng động, Trần Mộng Dao có chút kỳ lạ, hôm nay Kính Thiếu Khanh bị gì thế? Cơm cũng không ăn mà đi rồi, còn đập cửa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui