Bị anh ôm từ phía sau làm lòng cô có chút bối rối.
Muốn nhanh thoát khỏi trạng thái này nên cô thả lỏng người thở nhẹ một hơi rồi nói: “Được!”
Trên miệng anh nở một nụ cười rồi từ từ buông cánh tay đang ôm eo cô ra.
Trở lại phòng hai người nằm xuống giường nhưng lại không có ý định ngủ. Một Ôn Ngôn bình thường lúc nào cũng đều có cảm giác thèm ngủ thì lúc này lại không hề buồn ngủ. Còn Mục Đình Sâm bởi vì có cô nằm ở bên cạnh cho nên cũng ngủ không được.
Trong bóng tối, anh nhẹ giọng hỏi: “Em thích có con trai hay con gái?”
Ôn Ngôn không chút do dự nói: “Đều thích như nhau cả, chỉ cần có thể nuôi dưỡng cho nó có được một cuộc sống bình an hạnh phúc thì con trai hay con gái đều được. Cả đời này chỉ có một đứa con, không có nhiều cơ hội để lựa chọn gì cả.” Nói xong cô dừng lại một lúc rồi hỏi: “Còn anh thì sao?”
Anh xoay người quay mặt về phía cô, nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên bụng của cô rồi nói: “Anh cũng như vậy, chỉ cần là do em sinh ra thì con trai hay con gái anh đều thích.”
Nghe những lời này của anh nói khiến Ôn Ngôn nhất thời không hiểu được cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì. Từ trước đến nay anh đều đối xử với cô một cách lạnh lùng, đến bây giờ thì xem như đã dịu dàng tình cảm hơn nhưng cô vẫn cứ cảm thấy không được quen cho lắm. Rốt cuộc sự lạnh lùng của anh đối với cô cũng đã mười mấy năm rồi, mỗi lần cô muốn thả lỏng cảnh giác đối với anh thì luôn có một một lời nói nhắc nhở cô rằng, sự dịu dàng của anh không phải là thật, cho nên bây giờ nghe thấy những lời nói này có lẽ chỉ là giả mà thôi.
Chủ đề này không nói tiếp nữa mà tự nhiên kết thúc trong im lặng, cũng không biết từ lúc nào mà Mục Đình Sâm đã ngủ rồi. Còn Ôn Ngôn im lặng một lúc sau rồi cũng ngủ theo.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Mục Đình Sâm đã ra khỏi nhà đến công ty như thường lệ.
Má Lưu đang dọn dẹp trong phòng nói với cô: “Tối qua con dậy nấu ăn đó à? Sao con không gọi má dậy nấu cho? Con bây giờ phải luôn luôn cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra với con thì chắc thiếu gia sẽ ăn thịt mọi người mắt.”
Ôn Ngôn cảm thấy lạnh nên đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác khoác vào rồi mới nói: “Không phải là tự con làm, là Mục Đình Sâm nấu cho con.”
Má Lưu ngạc nhiên mở to mắt hỏi: “Cái gì? Thiếu gia trước giờ chưa từng xuống bếp bao giờ mà lại xuống bếp nấu ăn cho con ăn sao? Má không nghe nhằm đấy chứ?”
Đây là lần thứ hai anh nấu mì nên Ôn Ngôn không cảm thấy ngạc nhiên lắm nữa: “Má không nghe nhằm, đây là lần thứ hai rồi, mặc dù cả hai lần đều là nấu mì và mùi vị cũng không ra gì lắm… Hơn nữa má cũng không cần ngạc nhiên như vậy đâu, biết nấu ăn cũng không phải là việc gì to tát lắm. Trước đây anh ta cũng là học nấu ăn để phục vụ cho bản thân mà thôi. Bây giờ anh ta tự nguyện nấu thì để anh ta nấu vậy, mà cũng không phải là con nhờ vả anh ta gì đâu…
Nghe xong má Lưu cười như kiểu đã ngầm hiểu ý: “Đúng đúng đúng, so với việc mà con bị mắc oan thì nửa đêm thiếu gia dậy nấu mì cho con ăn cũng không có gì là chuyện lớn cả. Làm như vậy mới giống hình ảnh của một người chồng tốt. Đúng rồi, buổi sáng thiếu gia có nói là hôm nay sẽ có tuyết lớn, dặn con ở nhà đừng có ra sân đi dạo. Thiếu gia lo con sẽ bị cảm cúm, bầu bì tuyệt đối là không được để bị bệnh, lỡ có bệnh rồi cũng khó mà uống thuốc được. Thật vui vì bây giờ mọi thứ đã tốt hơn rồi, thiếu gia đã có con và có cả tiểu thiếu gia đang ở trong bụng con, vậy mới giống như là một gia đình, có cảm giác mỗi ngày đi làm đều ngóng trông được về nhà rồi.”
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt má Lưu, Ôn Ngôn cũng không tiện lên tiếng nói lại, sợ rằng khi nói ra sẽ làm nhiễu loạn sự mong đợi trong lòng của bà. Từ trước đến nay cô và Mục Đình Sâm luôn thể hiện ra bên ngoài là một cặp tình nhân đẹp. Còn nếu như nói thật ra thì khoảng cách giữa cô và anh giống như đã từng tồn tại qua. Cho dù có trở lại trạng thái cũ thì làm sao có thể bình thường được, làm sao có thể xem như chưa có gì được.
Hôm nay thật khác mọi ngày vì bà nội đã dậy từ rất sớm, thường ngày nếu vào thời tiết như thế này thì bà phải ngủ tới 10 giờ mới dậy. Sắc mặt của bà cũng rất tốt, chỉ là vẫn còn khúc khác ho: “Ôn Ngôn, bà đi tới thăm nhà cô của cháu một chuyến.”
Ôn Ngôn có chút kinh ngạc: “Bà nội, bà có chắc là muốn đi không?” Trước đây, rõ ràng là bà không ngừng đuổi người ta đi, vậy mà bây giờ lại chủ động đưa người tới cửa, điều này khiến cho cô đoán không ra.
Bà cụ sửa soạn lại chiếc áo khoác len màu nâu sẫm, bĩu môi: “Bà thấy hơi khó chịu vì hàng chục cuộc điện thoại và vô số tin nhắn gửi đến mỗi ngày, sắp bị làm phiền chết đi được. Bà quay về xem thử, có thể bà sẽ không về đây nữa. Bà không phải là bố mẹ của nó, cũng không phải đích thân chào đón nó đến thế giới này, nhưng là bà đã cho nó sinh mệnh thứ hai, cho nó một cuộc sống tốt hơn người thường, nuôi nắng bao nhiêu năm, nó chưa từng phụng dưỡng bó mẹ, chẳng qua là nó muốn một mực muốn vậy. Từ giờ trở đi, nó phải phụng dưỡng thân già này trước lúc lâm chung, điều đó không có gì là quá đáng. Nhưng còn cháu thì sao, bà một ngày cũng không có nuôi dưỡng hay bồng bế cháu, cho nên cháu cũng không có nghĩa vụ nuôi dưỡng bà.”
Ôn Ngôn biết mọi chuyện hẳn không đơn giản như Vậy, Ôn Chí Linh đã đưa lão bà bà tới chỗ cô, kiên quyết ra đi, hiện tại đang muốn dỗ lão phu nhân trở về, Ôn Chí Linh nhất định đang toan tính gì đó, sức khỏe của cô hiện tại không tiện dây dưa với Ôn Chí Linh: “Bà nội, cháu khuyên bà đừng về. Cho dù hiện tại lương tâm của bà ta muốn đưa bà về tiếp tục nuôi dưỡng thì cũng là vì thể diện của Mục gia. Một khi bà ta phát hiện ra không thể đạt được mục đích có lợi gì từ cháu thông qua bà, thì tuyệt đối sẽ không để yên.
Mặc kệ như thế nào, chờ cháu sinh xong đứa trẻ này rồi hãy tính sau, bà thấy được không?”
Bà cụ như đã nhìn ra mọi chuyện từ rất lâu rồi: “Hừ…
nó không nên lợi dụng cháu, bà cũng vậy. Bà sống ở đây một giờ cũng không an tâm. Bà đi rồi nó sẽ không thể làm phiền cháu nữa. Nếu không, nó sẽ ngày ngày không để chúng ta yên ổn.”
Tính tình của bà lão từ trước đến nay đều rất có chấp, bà cũng đã quyết định, Ôn Ngôn cũng biết sẽ không thuyết phục được, có thể thấy được rằng bà nội đang nghĩ cho cô: “Được rồi ạ, nhà bà ta cũng khá xa, bà đã đặt vé máy bay chưa vậy? Cháu sẽ đưa bà ra sân bay, dù sao đi về cũng đều ở trên xe, cháu có thể đưa bà đi. Với lại, bà nội đừng nên cảm thấy cuộc sống ở đây không thoải mái, bà cứ yên tâm thoải mái. Nếu bà muốn quay lại, cháu luôn chào đón bà.”
Lời nói của cô không lấy được lòng của bà nội, và lời bà vẫn rất ác ý: “Thực ra, chẳng có gì hay ho ngoài việc nhà rộng hơn, thậm chí còn không có người để trò chuyện, bà cảm thấy có chút không quen, bà mới nghĩ không nên ở nơi này nữa. Ôn Chí Linh và chồng nó đã đến Đề Đô. Họ nói rằng muốn thuê một căn nhà và định kinh doanh ở đây. Công việc kinh doanh ban đầu không thể thực hiện được. Cháu có thể chở bà đến đó, vì vậy đừng lo lắng về điều đó nữa nhé.”
Má Lưu nhịn không được liền xen vào: “Lão bà, tâm tính của bà không tệ, đối với chúng tôi cũng rất tốt.
Sao bà lại không thể nói dễ nghe hơn một chút được chứ?”
Ôn Ngôn không ngại, cười nói: “Không sao, con cũng quen lâu rồi, má bỏ qua thì tốt hơn, con còn phải đưa bà đi, để chú Lâm chuẩn bị xe.”
Khi ra khỏi nhà, bà cụ đang xách hành lý. Ôn Ngôn biết bà nội thật sự không có ý định trở lại, cũng không có gì dặn dò, nên lẳng lặng lên xe.
Trên đường đi, bà lão đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu nói: “Ôn Ngôn, ngưỡng cửa Mục gia rất cao nhưng may mắn là cháu đã bước vào được, Mục Đình Sâm cũng rất thích cháu. Một người phụ nữ có thể gặp được một người chồng thật lòng với mình thật không dễ dàng. Quá khứ đã qua thì hãy cho nó qua đi.
Dù sự thật có như thế nào thì khi còn sống con người ta luôn phải hướng về phía trước. Họ không sống với ký ức cho cả cuộc đời. Hãy chăm sóc thật tốt cho đứa con trong bụng. Sau khi sinh con, một gia đình ba người có một cuộc sống tốt đẹp. Mục Đình Sâm tốt hơn nhiều so với những người đàn ông khác, cháu đã không sai lầm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...