Trần Mộng Dao cũng không thể hiểu được mình lo lắng cái gì, lúc trước cô cũng thường xuyên tham gia tiệc tùng, khi đó cô không hề sợ giao tiếp với người khác, không biết bắt đầu từ khi nào cô dần dần không thích nơi có quá nhiều người nữa, nhưng lần này cô và Kính Thiếu Khanh lại là nhân vật chính, cô không thể không đối mặt được: “Em không biết nữa…. Tiểu
Ngôn mau mau đến đây chắc sẽ ổn hơn nhiều.”
Kính Thiếu Khanh vỗ vỗ tay cô an ủi: “Đúng là em không thể rời khỏi Ôn Ngôn nửa bước mà… Thôi đừng sợ, có anh ở đây rồi, bây giờ anh dẫn em vào phòng nghỉ một lát nhé, nhân tiện cho em một bất ngờ.”
Cô cũng không mong đợi quá nhiều với sự bắt ngờ mà Kính Thiếu Khanh nói, chẳng nhẽ phía trong đó có
bất ngờ nào có thể khiến cô bình tĩnh lại sao?
Đi vào phòng nghỉ, đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa làm cô giật bắn người, nghe bên tai có tiếng chúc
mừng quen thuộc, hốc mắt cô đỏ hoe: “Tiểu Ngôn,
hóa ra cậu đã đến rồi à, còn có cả chị Lam và Tiểu Nhã….. Các người xấu lắm, đến rồi sao cũng không báo cho mình? Tiểu Ngôn cậu cũng thật là, cũng
không biết trở về sớm một chút!”
Lam Tương dẫn theo con gái Nha Nha: “Chị muốn dẫn con bé theo, Tiểu Nhã muốn đi cùng ông nội nhưng thời gian gấp quá nên không có xe, cho nên chỉ có thể đến chừng này. Chúc mừng em nhé, Mộng Dao, em với Kính Thiếu Khanh rất đẹp đôi đó, hôm nay trông
em rất xinh, Kính Thiếu Khanh cũng đẹp trai nữa.”
Kính Thiếu Khanh cũng rất vui vẻ nhận lấy lời khen tặng đó: “Vậy mọi người cứ ở trong này nói chuyện,
tôi phải ra ngoài tiếp khách.”
Kính Thiếu Khanh đi rồi, Trần Mộng Dao ngồi xuống ghế sofa dang hai chân ra giống như một vị đại lão gia, vô cùng mắt hình tượng, không có một chút dáng vẻ của một vị tiểu thư khuê các gì hết: “Mệt chết đi được, em vừa đến khách sạn đã thấy rất nhiều người, không hiểu sao em lại căng thẳng vậy nữa, một lát nữa lại phải giả vờ cười nói với đám người đó, nghĩ
tới cũng thật mệt mỏi, thôi giờ thả lỏng một chút vậy,
Nha Nha à, cháu đút cho dì một miếng bánh ngọt nào, dì còn chưa được ăn miếng bánh nào, đói sắp xỉu rồi đây.
Lâm Tương cười đẩy nhẹ Nha Nha về phía Trần Mộng Dao:” Đính hôn là chuyện tốt, sao lại cứ như đi đánh giặc thế hả? Em phải thoải mái lên, bọn chị đều ở đây cả mà. Đúng rồi, Tiểu Ngôn, chồng em cũng đến chứ?”
Sắc mặt của Ôn Ngôn bỗng chốc cứng đờ: “Anh ấy tới
hay không cũng đâu liên quan gì đến em…”
Người đó lại dám bắt cóc bà nội của cô, cô mới không thèm để ý tới anh, anh thích giúp cô chăm sóc bà nội thì anh tự mình nuôi đi, lại còn muốn ép cô trở về Mục
trạch, cô không dễ bị lừa vậy đâu!
Bệnh tình của ông nội An Nhã càng ngày càng nghiêm trọng, tính khí giống như một đứa trẻ, liên tục đòi ăn, nói chuyện cũng không rõ ràng. Lần này tới Đế Đô chỉ có thể ở cùng với ông suốt ngày, cũng nhân tiện thực hiện ước mơ du lịch quanh Đề Đô, cô biết thời gian
của ông không còn nhiều nữa.
Khi tất cả đang nói chuyện phiếm thì cửa phòng chờ
đột nhiên bị đẩy vào, là Hạ Lam và Kính Thành Húc, hôm nay hai ông bà đều ăn mặc chỉnh tè, Hạ Lam vẫn rất trang nghiêm và tao nhã, Kính Thành Húc ngoài có vẻ trầm mặc ít nói ra, trông rất giống Kính Thiếu
Khanh, nhìn một phát đã nhận ra là bồ con.
Trần Mộng Dao xấu hỗ ngồi thẳng dậy: “Bố… mẹ… có
chuyện gì ạ?”
Hạ Lam ngắn người nhìn cô: “Nha đầu, trốn ở đây làm gì? Sao không dẫn bạn bè ra ngoài chơi đi. Mà Ôn Ngôn, Đình Sâm đến rồi, sao cháu còn không ra ngoài tìm nó? Nó đi cùng một bà cụ và có giới thiệu đó là bà
của cháu, phải không?”
Mục Đình Sâm thực sự dẫn bà của cô đến sao? Ôn Ngôn cảm thấy anh ấy quá liều lĩnh rồi, chân của bà đi đứng không tiện, dẫn bà đến đây làm gì? Cô cười bước ra ngoài, bản thân Mặc Đình Sâm rất nỗi bật, trong đám đông nghịt người cô ấy cũng có thể thấy được.
không ngờ đến là bà có thể đi bộ được, nhìn không khác người bình thường là bao nhiêu, hôm nay bà mặc một bộ sườn xám, trông rất sang trọng và khí chất, cô đột nhiên nhận ra là hoàn cảnh gia đình mình cũng không tồi, bởi vì có lần bà nội đã vô tình nói qua ngôi nhà của Mục gia có diện tích tương đương với ngôi nhà của Ôn gia ở, vì vậy khí chất của bà nội vốn có sẵn trong người rồi.
Cô ổn định lại và tiến về phía trước: “Mục Đình Sâm, chân của bà không sao chứ? Tại sao anh lại đưa bà đến đây?”
Hôm nay cô ăn mặc xuề xòa vì phải bắt chuyến bay gấp nên không kịp chuẩn bị đồ, hơn nữa Lam Tương và An Nhã cũng không mua được bộ quần áo nào, cô không muốn làm họ khó xử nên đã chọn ăn mặc bình thường, dĩ nhiên tại dịp yến tiệc long trọng như này thì rõ ràng là không phù hợp.
Mục Đình Sâm chưa kịp lên tiếng thì bà cụ đã lên tiêng trước: “Chân của bà đỡ rôi, Đình Sâm đã tìm cho bà một bác sĩ hàng đầu ở nước ngoài, sớm đã khỏi rồi. Cũng may là không ở chỗ cháu, nếu không không biết đến năm nào mới khỏe lại. Sao cháu lại ăn mặc thế này? Nhìn chẳng giống người nhà Mục gia gì cả, may mắn là Đình Sâm không ghét bỏ cháu.”
Ôn Ngôn khóe miệng giật giật, Mục Đình Sâm không chỉ bắt cóc người mà còn bắt cóc cả trái tim của bà, bây giờ bà hoàn toàn hướng về phía anh rồi: “Được rồi, cháu không xứng được đứng cùng hai người, hai người cứ tiếp tục, cháu đi được chưa? Nhìn thấy bà khỏe mạnh như vậy, cháu cảm thấy rất yên lòng, sau này bà có thể yên tâm ở lại Mục gia rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...