Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Mạc Ninh dường như không nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của anh: "Ha ha... Anh thực sự sẽ đuổi tôi? Giao tình của chúng ta nông cạn như vậy sao? Tôi cứ tưởng là, chúng ta không có sự phân biệt, ngay cả ngủ trên giường của anh một lúc cũng không được hả?"

Mục Đình Sâm không lập tức trả lời, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng, đi thẳng xuống lầu, chỉ để lại một câu: “Giao tình của chúng ta không đậm sâu giống như cô nghĩ vậy đâu, ở chỗ của tôi, phải tuân thủ những quy tắc của tôi, tôi chỉ nói một lần."

Đợi khi xe của anh rời khỏi Mục gia, Mạc Ninh mới từ giường của anh đứng dậy.

Vẻ mặt Mạc Ninh đã không còn là thoải mái tùy ý nữa, cô biết người đàn ông này không dễ dàng đoạt vào tay vậy, nhưng càng như vậy, cô càng điên cuồng. Trước đây nhìn Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn yêu nhau, cô phải buông tay, bây giờ khó khăn lắm hai người họ chia tay, cô thực sự không cam lòng, muốn tiến tới một lần nữa.

Trong căn phòng này tràn ngập hơi thở của riêng Mục Đình Sâm, khiến cô rất tham lam, cô nằm mơ cũng muốn ở lại đây mãi mãi, cùng anh sống chết có nhau, cái suy nghĩ này, đã nảy sinh từ lần đầu cô gặp anh, dần dần cho đến sau này, càng cắm rễ vào sâu.


Trong lúc cô đang nghĩ, Lâm quản gia đi đến của phòng, trầm giọng nhắc tỉnh cô: “Mạc tiểu như, Mạc tiền sinh gọi điện thoại đến, mời cô nghe máy."

Tưởng tượng đẹp đẽ bị cắt ngang, Mạc Ninh có chút không vui, bất đắc dĩ cô đứng dậy đi xuống nhà. Cuộc gọi của Mạc Thương Hải trực tiếp đến Mục gia, cô có chút sốt ruột nhắc máy: "Alo? Có chuyện gì vậy? Không phải con nói không muốn nước ngoài sao?"

Mạc Thương Hải vừa đáp xuống sân bay nội địa, giọng run lên vì tức giận: "Con nha đầu không biết sống chết này, con đợi ở Mục gia, bây giờ bố sẽ qua đó đón con! Lời của bố nói con đều xem là nước đổ đầu vịt à, sao bố có thể sinh ra thứ không biết xấu hổ như con chứ? Mục Đình Sâm đã có kết hôn rồi, con đang làm cho bố mất thể diện khi ở cạnh người đàn ông đã có gia đình!"

Trước kia Mạc Thương Hải ôn nhu dạy dỗ con gái, chưa bao giờ kích động như vậy, Mạc Ninh bị mắng đến mức đứng lên: "Nếu bố cho là con đang làm bố mất mặt, vậy thì bố hãy coi như không có đứa con gái này. Cả đời này chấp niệm duy nhất của con chỉnh là Mục Đình Sâm, chỉ cần có một chút cơ hội, con sẽ không buông tay, con sẽ không cùng bố quay về, bố cũng không tìm được con!"

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, xách vali rời khỏi nhà Mục gia. Chỉ cần cô tránh mặt được Mạc Thương Hải, Mục Đình Sâm đi đâu, cô cũng sẽ đi tới đó!

Mạc Thương Hải vội vàng trở về Đế Đô trong đêm, lập tức đến Mục gia, kết quả thì đương nhiên rồi, không có gì hết. Ông chỉ có thể đến công ty tim Mục Đình Sâm, khi đến văn phòng giám đốc tòa nhà Mục thị, Mục Đình Sâm chỉ lạnh lùng nói: "Lúc cháu rời đi thì người vẫn còn ở Mục gia, bây giờ thì cháu không biết. Cháu cũng hi vọng chủ nhanh chóng đem cô ấy đi, cháu không có thời gian chăm sóc con gái chú."



Mạc Thương Hải cũng cảm thấy thái độ của Mục Đình Sâm đối với mình thay đổi, quanh đi quẩn lại trong này, ông không kịp để ngẫm nghĩ nữa:" Nó nhất định đang tránh mặt chú... xem trên phân nhượng tuổi chú đã cao còn hành hạ như vậy, cháu giúp chú liên lạc với nó với, lừa nó đến nơi này, chủ sẽ đưa nó đi ngay lập tức, không gây rắc rối cho cháu nữa, coi như chủ cầu xin cháu... "


Mục Đình Sâm dừng lại một lúc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Ninh, Mạc Ninh chỉ từ chối cuộc gọi từ chính bố cô, đối với cuộc gọi của Mục Đình Sâm thì luôn Ngônh chóng nhận, khi nhận được cuộc gọi, Mạc Ninh rất vui: "Đình Sâm, CÓ chuyện gì vậy? Em đang đi dạo phố."

Mục Đình Sâm nhìn Mạc Thương Hải ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Đến văn phòng làm việc của tôi một chuyển, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Mạc Ninh căn bản không chút nghi ngờ, nhanh chóng đồng ý.

Sau khi cuộc gọi cúp máy, Mạc Thương Hải thở phào nhẹ nhôm: "Cảm ơn cháu..."

Mục Đình Sâm không đáp, tiếp tục làm việc của bản thân.


Không lâu sau, Mạc Ninh vội vàng đến công ty, khoảnh khắc cô vừa mở vủa văn phòng, cô nhận ra là mình bị lừa, Mạc Thương Hải đã chuẩn bị sẵn sàng, mang theo hai vệ sĩ, người vệ sĩ thân hình to cao phản ứng tức thì, khống chế Mạc Ninh: "Tiểu thư, cô hãy cùng chúng tôi trở về đi."

Mạc Ninh giãy dụa: "Buông con ra! Con sẽ không quay về đâu! Con không muốn đi theo cuộc sống mà bố đã định cho con, con không phải là đứa trẻ 3 tuổi nữa, con không muốn bố làm chủ từng việc của con, con có suy nghĩ độc lập!

Vẻ mặt Mạc Thương Hải u ám, nói lời từ biệt với Mục Đình Sâm, rồi mạnh mẽ dẫn theo Mạc Ninh rời khỏi toà cao ốc. Trên xe đi đến sân bay, Mạc Ninh dựa vào lý trí biện luận: "Tại sao bố luôn kiểm soát con như thế này? Trước đây bố không phản đối việc con tiếp xúc với Mục Đình Sâm mà, chỉ vì anh ấy đã kết hôn rồi sao? Nhưng bây giờ anh ấy bằng mặt không bằng lòng với Ôn Ngôn, lúc nào ly hôn cũng không chắc, tại sao con lại không thể thay thế?"

Mạc Thương Hải tức giận đến mức lồng ngực lên xuống kịch liệt: “Con hiểu cái rắm gì? Những thứ càng bắt mắt thì càng nguy hiểm, con người cũng như vậy, giống như não của con, ở cùng với cậu ấy, sau cùng chết như thế nào cũng không biết!"

Mạc Ninh biết một chút gia thế Mục gia:" Cái gì? Trước đó Mục gia không làm việc tử tế là hai thế hệ trước, còn Mục Đình Sâm không phải vẫn luôn thật thà làm ăn chân chính sao? Bố không thể vì chuyện của bậc cha chú ông nội anh ấy mà đối xử với anh ấy như vậy? Hơn nữa... quan hệ giữa bố và bổ anh ấy tốt như vậy, thì tay chân của bố của sạch sẽ nơi nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui