Mục Đình Sâm tựa hồ nhìn thấu nội tâm cô đang suy nghĩ gì: "Có thể cho em thời gian, nhưng không cho em gạt anh, kéo dài thời gian của anh, em nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ mối quan hệ của chúng ta. Nếu như em làm không được, anh cũng sẽ mang em về. Đừng cầu xin anh bỏ qua em, anh làm không được."
Ôn Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày: "Như vậy không công bằng, tương đương cuối cùng tôi đáp ứng anh, hoặc là bị anh cưỡng ép mang về, chẳng lẽ tôi không có quyền cự tuyệt sao? Nếu thời gian cân nhắc tôi không đồng ý, vẫn không muốn trở về với anh như cũ, vậy thì cho tôi thời gian có ý nghĩa gì? Là để cho tôi tê liệt tự thuyết phục mình đi cùng với anh? Anh không cảm thấy yêu cầu của mình quá vô lý? Bình thường chẳng lẽ không phải là anh cho tội thời gian suy nghĩ, nếu tôi không bỏ qua được, thì chúng ta liền đường ai nấy đi?"
Mục Đình Sâm nhìn cô nói ra từng chữ: "Không sai, anh cho em thời gian, chính là cho em đi thích ứng, đi nhận rõ sự thật là đời này em cũng trốn không khỏi anh, không phải để em suy nghĩ đi hay là ở lại."
Mặc dù sớm biết là như thế, Ôn Ngôn vẫn đành bó tay, chỉ cần bây giờ cô cự tuyệt, anh sẽ lập tức mang cô về Mục trạch, quanh đi quần lại, cuối cùng vẫn lựa chọn tranh thủ thời gian, chí ít giải quyết phiền toái trước mắt, để anh không thể không chút kiêng kỵ chút nào đối với cô như thế này...
"Được, trong lúc tôi suy nghĩ, anh không thể không thể lại thế này... chỉ cần anh làm được, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, thủ... thuyết phục mình. Anh cũng không cần tiếp tục ở lại đây trông coi tôi, anh về Đế Đô đi, bởi vì cần thời gian bao lâu tôi cũng không biết."
Ttừ trước đến nay Mục Đình Sâm không phải loại người sẽ ngồi chờ chết, đương nhiên sẽ không để cho cô thêm suy nghĩ quá lâu: "Nếu như em đã không xác định thời gian, vậy thì để anh định đi, em cũng rời khỏi Đế Độ một thời gian dài như vậy rồi, một năm sau, nếu em không đưa ra quyết định được, anh liên thay em làm."
Ôn Ngôn muốn phản bác, lại bị ánh mắt nóng bỏng cường thế chế trụ, gắt gao giữ lấy chăn mỏng trước ngực, căn răng nói: "Một năm thì một năm, anh đi đi!"
Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỗng chỉ chốc lát, đứng dậy đi vào phòng tắm: "Anh đi tắm lại, em ngủ đi, ngày mai anh về Đế Độ."
Lúc này Ôn Ngôn mới trầm tĩnh lại, trong lòng đột nhiên có chút mất mát, ngày mai sợ là tất cả mọi người đều đi, Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao, còn có... Mục Đình Sâm. Cô mất mát nhất định là bởi vì Trần Mộng Dao, nhất định thế...
Bệnh viện, An Nhã cầm theo đồ ăn khuya vội vã chạy tới phòng bệnh của Lâm Táp, sau khi vào cửa cô còn ngó nhìn dáo dác trốn tránh bác sĩ, chỉ sợ bị phát hiện. Xác nhận thời gian này không có bác sĩ cùng y tá kiểm tra phòng, cô mới thận trọng đóng cửa lại: "Anh thật là, bác sĩ đều nói tốt nhất đừng ăn khuya, phải ăn thanh đạm, anh vẫn không quản được cái miệng, nếu về sau phải động đến dao phẫu thuật, cũng không phải chuyện nhỏ như vậy, nhất định phải phẫu thuật anh mới cam tâm à?"
Lâm Táp xem thường, khoanh chân ngồi tại trên giường bệnh chuẩn bị ăn như vũ bão: "Cô cũng đừng dài dòng, ngày mai là có thể xuất viện rồi, còn kiêng kị cái gì? Mấy ngày an cháo gạo trắng, tôi sắp điên rồi."
An Nhã cũng đồng tình, chủ động giúp anh mở ra cơm hộp: "Cũng đúng, đổi là tôi ăn mấy ngày cháo gạo trắng tôi cũng muốn sụp đổ, vậy anh ăn từ từ, nhai kỹ nuốt chậm tốt cho tiêu hóa, đừng có gấp, tôi giúp anh trông chừng, có bác sĩ đến tôi sẽ nói cho anh biết, anh liền thu đổ ăn lại. Mấy thứ này đều là do tôi tự làm, không bỏ bao nhiêu gia vị cả, anh chấp nhận ăn di."
Thấy cô thật sự chạy tới của "trông chừng", Lâm Táp bị cô chọc cười: "Được rồi, vào đi, hôm nay phòng kiểm tra qua rồi, ban đêm sẽ không có ai tới. Ngày mai tôi xuất viện, cô cũng không cần tới chăm sóc, tôi tổng kết một chút tiền lương cho cô, bây giờ chuyển tiền cho cô."
An Nhã có chút xấu hổ: "Lúc trước Mộng Dao cùng Tiểu Ngôn gọi tôi tới chăm sóc anh, tôi cũng không biết các cô ấy nói với anh làm sao, anh xem đưa chút là được rồi, chăm sóc anh cũng không có tốn công bao nhiêu..."
Lâm Táp chuyển xong tiền, ra hiệu cô kiểm nhận: "Trong lòng tôi có tính toán, các cô ấy cũng không có nói chuyện tiền bạc với tôi, việc của cô đáng bao nhiêu tôi liền đưa bấy nhiêu."
Nhìn thấy số tiền tới, An Nhã giật nảy mình: "Sao nhiều như vậy? Tôi chăm sóc anh mấy ngày mà thôi, không cần nhiều như vậy, bằng ba tháng tiền lương của tôi rồi!"
Lâm Táp hơi có chút kinh ngạc: "Ba tháng tiền lương? Tôi còn tưởng làm công ở tiện bánh ngọt tiền lương không cao, bằng ba tháng à? Vậy cho tôi thiếu đi, tôi sẽ bổ sung cho cô sau."
An Nhã vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, đù rồi đủ rồi! Trong tiệm bánh của Tiểu Ngôn tôi làm hai phần công việc, cầm cũng là hai phần tiền lương... cám ơn anh, Tiểu Táp."
Lâm Táp thiếu chút nữa bị bánh rán làm cho nghẹn chết: "Khụ khu... Cô vẫn nên gọi tôi Lâm Táp đi, bố mẹ tôi đều chưa từng gọi tôi như vậy, cảm giác nghe là lạ... Cái gì nhỉ, cô đợi một lát, tôi ăn xong thì cô mang hộp đồ về đi, sau này chúng ta còn gặp lại."
Trước đó An Nhã cảm thấy Lâm Táp nhất định là không dễ ở chung, cũng sẽ không dễ dàng hầu hạ, trong ấn tượng của cô kẻ có tiền đều là dạng này, về sau ở chung rồi cô mới cảm thấy Lâm Táp rất hòa hợp, người không tệ, khoảng cách tự nhiên cũng sẽ kéo gần lại, hành vi cử chỉ cũng không còn sợ hãi rụt rè: "Gọi Lâm Táp lạnh lẽo như vậy, vẫn là gọi Tiểu Táp đi, vậy sau này còn gặp lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...