Trần Mộng Dao cứ cảm thấy Kính Thiếu Khanh đang nói dối: "Anh chỉ giúp anh ta lấp liếm, không biết cái gì? Chắc chắn anh biết, Tiểu Ngôn, cậu trực tiếp ly hôn với anh ta, như vậy sao sống nổi!"
Ôn Ngôn gật đầu đồng ý: "Mình cũng nghĩ như vậy, ly hôn đi.."
Kinh Thiếu Khanh than thở không ngớt: "Được rồi, hai người đừng thêm loạn nữa, tôi đi tìm Mục Đình Sâm được chưa? Không buôn bán nữa sao? Hai người cứ ở trong cửa tiệm canh chừng đi!"
Sau khi Kính Thiếu Khanh rời đi, trong lòng Lam Tương còn sợ hãi: "Tôi xin lỗi... Tiểu Ngôn... chị không biết người phụ nữ đó quen biết chồng em... chị còn giúp cô ta ôm đứa bé..."
Thấy Mục Đình Sâm vác nồi, Ôn Ngôn trong lòng hả hê không thể giải thích, tâm trang không tệ: "Không sao, bận gì làm đi, em trở lại phòng bếp."
Lam Tương nghĩ cộ dang giả vờ không có gì xảy ra, thật ra trong lòng buồn muốn chết, lại càng cảm thấy tội lỗi, lông mày cau lại.
Kính Thiếu Khanh vội vàng chạy đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm, không thấy bóng dáng của Nghiêm Thải Hi, liền thăm dò hỏi: "Tình hình thể nào? Người đầu rồi? Cậu giải quyết thế nào?"
Mục Đình Sâm lạnh nhạt nói: "Chuyện đã giải quyết rồi, tôi đã hứa với cô ta chậm nhất là tối nay sẽ đưa cô ta một khoản tiền. Bao nhiêu cậu tự mình quyết định, coi như là giải quyết rắc rối. Đứa trẻ có phải là của cậu hay không không quan trọng. Phỏng chừng là không phải, dù sao tới lúc đó kết quả giám định nằm trong tay cậu, cậu nói sao cũng được. Cô ta sẽ không tìm cậu nữa, sau này đừng có làm phiền tôi vì chuyện như thế này nữa."
Kính Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Chuyện này vẫn phải là cậu ra tay mới được. Làm phiên tôi suốt mấy ngày qua, cậu một lát liên giải quyết xong, sớm biết thì tìm cậu ngay từ đầu rồi. Yên tâm, ân tình này tôi nhất định sẽ ghi lòng tạc da."
Mục Đình Sâm cũng không coi ra gì: "Trừ việc mời tôi thêm mấy bữa cơm, cậu còn có thể trả ơn tôi như thế nào?"
Kính Thiếu Khanh bắt đầu cảm thấy chột dạ: “Cái đó... tôi biết đối với cậu quan trọng nhất là Ôn Ngôn, tôi sẽ tác hợp cho hai người, nhưng... bây giờ có một vấn đề nhỏ... tôi không ngờ cậu lại đích thân đến cửa tiệm đua Nghiêm Thải Hi và đứa trẻ đi. Với chỉ số IQ của Dao Dao, cô ấy cảm thấy đứa trẻ là của cậu. Hiện cô ấy đang định cùng Ôn Ngôn xử lý cậu... nhưng đừng lo, Ôn Ngôn đã biết chuyện rồi, nhất định sẽ không hiểu lầm cậu, coi như cậu vác nổi thay tôi."
Mục Đình Sâm không thể bình tĩnh được nữa, thuận tay lấy tập tài liệu trên bàn đập Kinh Thiếu Khanh: "Tôi là loại người như vậy sao? Tôi không thể làm ra chuyện khốn nạn này. Cậu đừng có đổ nước bẩn lên người tôi. Nếu không giải thích rõ ràng, tôi sẽ lật bài hết cho cậu xem!"
Kinh Thiếu Khanh nhảy ra cửa với nụ cười ngón ngoẻn: "Được rồi, sau này cơm ở nhà hàng tôi cậu muốn ăn gì thì ăn, cho cậu ăn chùa cả đời được không? Tôi đi trước đây. Nếu sau này cần sự giúp đỡ của tôi cứ việc nói, tôi nhất định cúc cung tận tuy!"
"Chờ đã." Mục Đình Sâm đột nhiên gọi Kính Thiếu Khanh lại.
Kính Thiếu Khanh dừng lại, chăm chú lắng nghe: "Làm sao vậy?"
Mục Đình Sâm ngưng một chút nói: "Tổi nay giúp tôi hẹn Ngôn Ngôn ăn tối."
Kinh Thiếu Khanh làm một động tác "OK" và biến mất ở của văn phòng.
Trở lại của tiệm bánh ngọt, Kính Thiếu Khanh đã tính toán sẵn trong lòng: "Ôn Ngôn, tối nay đến nhà cô nấu cơm đi? Tối nay đóng cửa sớm, tầm sáu giờ được? Tôi định về Đế Đô rồi, tới lúc đó Dao Dao cũng đi cùng. Coi như ăn bữa cơm chia tay, tôi vào bếp, tôi đi mua thức ăn.
Ôn Ngôn có chút mất mát khi nghe thấy Trần Mộng Dao cũng rời đi: "Được.. có thể."
Thầy cô đồng ý, khóe miệng Kính Thiếu Khanh bất giác nhếch lên, vì anh nợ Mục Đình Sâm một ân tình, nên tất nhiên anh phải dốc hết sức để đền đáp.
Sáu giờ chiều, cửa tiệm bánh ngọt đúng giờ đóng cửa. Trên đường trở về, Trần Mộng Dao vẫn phàn nàn là Mục Đình Sâm không phải là người, Ôn Ngôn nghe thấy, cũng không đáp lời. Bao nhiêu năm trôi qua, bên cạnh Mục Đình Sâm trừ cô ra chỉ có Khương Nghiên Nghiên, chuyện này thật sự không thể xuất hiện trên người Mục Đình Sâm.
Thấy cô không đáp, Trần Mộng Dao đau lòng sờ lên má cô: "Tiểu Ngôn, cậu không phải là tức đến ngu người rồi chứ? Tối nay khẳng định là Mục Đình Sâm cũng tới, mình sẽ giúp cậu mắng anh ta một trận.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật giật: "Ừm... mình sẽ tự mình giải quyết, cậu không cần tham gia đâu. Anh ấy giống như khúc gỗ vậy, cậu mắng anh ấy anh ấy cũng sẽ không đáp lời đâu, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Kinh Thiếu Khanh nói sắp đưa cậu quay về Đế Đô rồi, Lâm Táp ngày mai có lẽ cũng xuất viện. An Nhã quay lại tiệm rồi cậu cũng không cần ở lại đây phụ nữa. Tối nay mọi người vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, đừng nghĩ chuyện khác nữa.”
Trần Mộng Dao không thể nuốt trôi cơn giận đó, nhưng nghĩ đến không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau, cô cũng không muốn bữa ăn cuối cùng bị xáo trộn: "Được rồi.. tạm thời mình sẽ bỏ qua cho anh ta, cậu nhất định phải tìm anh ta để làm rõ. Nếu đứa trẻ thực sự là con anh ta, cậu đương nhiên có thể để đơn ly hôn!"
Ôn Ngôn bất lực gật đầu: "Mình biết rồi. Bây giờ về chuẩn bị trước đi. Kính Thiếu Khanh mua thức ăn cũng sắp quay về rồi, chúng mình cùng nhau nấu nướng, một mình anh ấy chắc chắn sẽ rất mệt."
Khi họ về đến nhà, Kính Thiếu Khanh đã bận rộn trong nhà bếp, Mục Đình Sâm đến nhà sớm hơn bọn họ, đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, dáng vẻ trông giống như một người không có chuyện gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...