Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Kính Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, anh cũng thấy có chút áy náy, trước khi đưa cô đến đây, anh không hề nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế. Lúc đó anh chỉ nhận được điện thoại của cô gái kia, cô ta nói có chuyện quan trọng nên muốn tìm anh, anh chẳng thèm quan tâm, sợ bị Hạ Lam biết mấy người dây dưa với anh lúc trước đến bây giờ vẫn chưa dứt. Vậy nên anh lấy cớ là sang bên này để tìm Mục Đình Sâm có việc, hẹn cô gái kia đến thành phố này, thực chất là anh muốn đưa Trần Mộng Dao đến thăm Ôn Ngôn để cô được vui vẻ một chút.

Không ngờ chuyện này cứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh, khi biết còn có sự tồn tại của một đứa bé, anh như muốn gục ngã. Sáng nay anh mới hẹn gặp được cô gái kia đi làm xét nghiệm, cả ngày không liên lạc với Trần Mộng Dao, chỉ sợ anh sẽ thể hiện cảm xúc đó ra với cô, bị lộ điều gì đó.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn vừa vào cửa tiệm, Trần Mộng Dao đã nói “phát hiện” tối hôm qua của mình cho cô biết: “Tối qua nửa đêm có người nhắn tin cho

Kính Thiếu Khanh, mình còn tưởng tin nhắn đó là do người phụ nữ nào lúc trước vẫn dây dưa không dứt với anh ấy, mình sắp bóp chết anh ấy luôn rồi. Không ngờ chỉ là Lê Thuần tìm anh ấy để xin lỗi thôi, làm mình sợ chết đi được.”

Ôn Ngôn đã biết chuyện từ Mục Đình Sâm rồi, đương nhiên là cô sẽ không nói ra, mọi thứ đều phải đợi có kết quả xét nghiệm rồi mới xử lý được. Bây giờ chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó thôi. Thế nhưng nhìn Trần Mộng Dao ngốc nghếch bị lừa thế này, cô thấy không thoải mái chút nào. Vậy nên cô tránh chru đề đó ra: “Là hiểu lầm thôi thì tốt rồi… hôm nay cậu với Kính Thiếu Khanh có kế hoạch gì không? Nếu muốn đi chơi thì đi đi, cửa tiệm một mình mình là đủ rồi.”


Trần Mộng Dao có chút đắc ý: “Không muốn đi chơi, anh ấy nói hôm nay sẽ đến cửa tiệm với mình nhưng mà sẽ đến sau. Chắc là lát nữa anh ấy sẽ đến thôi, đến lúc đó cậu cũng được nhàn nhã hơn rồi.”

Ôn Ngôn không nói gì, Kính Thiếu Khanh thực sự có thể vờ như không có chuyện gì vậy, lại còn dám đến cửa tiệm. Nếu đứa bé đó thực sự là của anh thì không biết phải xử lý thế nào nữa.

Khoảng mười giờ, Kính Thiếu Khanh mới đến cửa tiệm đồ ngọt, anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng vẫn là phong cách đẹp trai theo kiểu bụi bặm đó. Anh đến xong thì ngồi làm máy trò sến súa với Trần Mộng Dao một lúc rồi mới vào phòng bếp. Ôn Ngôn thấy cửa phòng bếp đóng rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn được bao nhiêu phần trăm? Nếu đứa bé là của anh thì anh định thế nào?”

Đầu Kính Thiếu Khanh tự nhiên ù lên: “Đến chuyện này mà Mục Đình Sâm cũng nói với cô sao? Cô không định nói cho Dao Dao đó chứ?”

Ôn Ngôn lườm anh ấy một cái: “Nếu mà muốn nói thì Dao Dao đã biết từ lâu rồi.”

Kính Thiếu Khanh có chút chột dạ: “Tôi… tôi không biết… vốn là tôi rất chắc chắn, chỉ nghĩ là cô gái kia muốn đòi tiền thôi, thế nhưng tôi bảo cho cô ta tiền cô ta không lấy, không biết có phải là do chê ít hay không. Lúc tôi kiên quyết muốn làm xét nghiệm thì cô ta cũng không phản đối, giống như kiểu… chắc chắn hạ được tôi rồi ấy, làm tôi không dám chắc chắn nữa.



Mấy người bạn gái lúc trước của tôi cùng lắm thì được ba tháng, đứa trẻ đã 8 tháng rồi mà tôi còn chẳng nhớ được tên cô gái kia…”


Đứa bé đã tám tháng rồi, tính ra thì Kính Thiếu Khanh đã gần hai năm không có liên lạc gì với cô gái kia. Ôn Ngôn thấy bất lực vô cùng: “Tôi cứ thấy đây là báo ứng của anh, lúc trước chơi bời quá, bây giờ gặp được người mình yêu thật rồi thì ông trời lại không để anh được yên ổn. Đừng bảo tôi anh không biết gì, nếu như đứa bé không phải của anh thì đương nhiên là dễ rồi, thế nhưng nếu như là của anh thật thì sao? Anh phải cho tôi một phương án giải quyết.”

Kính Thiếu Khanh im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng thấy tôi bị báo ứng rồi… cho dù đứa bé là của tôi, tôi cũng không thể nhận nó được, tôi không thể bỏ mặc Dao Dao, cũng sẽ không ép cô ấy phải chấp nhận một đứa con của tôi với người khác. Cho dù cô gái kia đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần cô ta biến mắt khỏi thế giới của tôi, coi như chưa bao giờ xuất hiện. Đứa bé không phải của tôi thì đương nhiên là tốt rồi, chuyện này mong cô giữ bí mật giúp tôi, không thẻ để Dao Dao biết được, coi như tôi cầu xin cô đấy…”

Đây là lần đầu tiên Kính Thiếu Khanh cầu xin Ôn Ngôn một cách nghiêm túc, Ôn Ngôn thấy rất lạ nhưng cũng hơi mềm lòng: “Yên tâm, tôi không nhiều chuyện như vậy, mong muốn của tôi cũng là Dao Dao không bị tổn thương mà thôi. Thời gian chúng ta quen nhau cũng không ngắn, mong tôi không nhìn nhằm người.”

Đột nhiên, Trần Mộng Dao đầy cửa phòng bếp ra: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Tiểu Ngôn nhớ mở điều hòa ra nhé, đừng vì muốn tiết kiệm điện mà làm mình bị ốm.”

Ôn Ngôn trêu cô: “Cậu sợ mình làm Kính Thiếu Khanh bị cảm nắng ấy gì? Được rồi, mình đang mở điều hòa mà.”


Kính Thiếu Khanh cười, không nói gì, nụ cười của anh hơi miễn cưỡng, nhiều năm vậy rồi mà lần đầu tiên, anh thấy hối hận và bắt lực trong phương diện tình cảm.

Ở văn phòng, Mục Đình Sâm thấy hơi bức bối, để nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhát là 16 độ, mùa hè ở thành phố này còn nóng hơn cả Đề Đô. Hơn nữa mùa hè ở đây còn dài, thời tiết này khiến anh thấy không quen lắm.

Ngải Lệ hôm nay cũng mặc rất mát mẻ.

Thấy Mục Đình Sâm nóng, cô ta cố tình đi đến khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Hay là dùng chút đồ uống lạnh? Thời tiết ở đây nóng quá, tòa nhà này lại rất sáng, ban ngày đa phần đều bị nắng chiếu vào, điều hòa trong phòng làm việc cũng chỉ đến được mức này thôi.”

Mục Đình Sâm hơi nghiêng đầu, Ngải Lệ bị lộ hết ra. Anh cau mày, không nhìn thêm một giây nào cả, anh muốn điều cô ta ra chỗ khác: “Sang cửa tiệm đồ ngọt đối diện mua ly hồng trà đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui