Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Bà ltaão cực kỳ tức giận, bèn chửi cả đoàn người: “Đúng là cùng một thể loại người, đều là loại không tốt đẹp gi!”

Trần Mộng Dao trừng mắt mắng: “Bà nói ai đó? Con mụ già như bà muốn đánh nhau phải không? Nếu tôi không phải nễể mặt chị Lam thì tôi đã vả bà từ lâu rồi đấy!”

Lam Tương vì tức giận mà khóc đến đỏ hoe mắt, cô lấy điện thoại tra gọi cho chồng: “Anh đang ở đâu? Mẹ của anh tới cửa tiệm mà tôi đang làm để gây sự đây, anh còn quản không? Đừng nói với tôi anh không rảnh, nếu hôm nay anh không tới đây thì chúng ta chấm dứt đi. Tôi không thể chịu được nữa!”

Bà ta nhìn thấy Lam Tương tố cáo với con trai bà ta, liền chạy tới giật điện thoại: “Cô còn dám mách lẻo cơ đấy? Mẹ cô không dạy cô sao? Thứ mắt dạy!”

Trong lúc giằng co, điện thoại của Lam Tương lỡ văng xuống đất sau đó bị đạp lên một cái khiến màn hình bể nát.


Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao và một nhiên viên khác chạy lên can ra, rất khó mới giữ lại được bà ta. Trần Mông Dao nhắn chặt bà ta trên ghế: “Bà đừng có động đậy, cả đời này tôi chưa từng thấy qua bà già kiêu ngạo đáng ghét như bài”

Lam Tương chỉ có thể đứng ở một bên khóc đến không nói được gì. Bởi vì tình huống khá phức tạp nên cửa tiệm thông báo nghỉ bán một ngày. Cuối cùng thì chồng của Lam Tương cũng tới đây, thân hình anh ta cao cao gầy gầy và mặt đeo kính, nhìn vào là một người thanh lịch có tài. Rất giống với vẻ thanh lịch của Lam Tương.

Trông thấy cảnh tượng trong cửa tiệm, anh ta dùng ánh mắt xoa dịu Lam Tương một chút sau đó đi thẳng tới trước mặt bà ta: “Mẹ! Tại sao mẹ lại làm vậy? Con phải bỏ lại công việc trên tay rồi bắt xe tới đây, sao mẹ có thể hồ đồ như vậy? Áp lực cuộc sống đã đủ lớn, mẹ đừng có gây rắc rối nữa được không? Mẹ lại vì chuyện tiền lương mà gây chuyện sao? Trước đây con đã nói qua là sau khi kết hôn thì con và Tiểu Tương sẽ tự quản kinh tế, mẹ không cần phải can thiệp quá sâu.”

“Con biết là trước đây con đều đưa tiền lương của con cho mẹ, nhưng sau khi kết hôn thì khác rồi. Con có gia đình của con chứ không phải một đứa con nít chưa cai sữa, mẹ không nên mãi ích kỷ như vậy được! Mẹ cứ muốn nắm quyền tài chính của cả nhà thì có ý nghĩa gì không hả mẹ? Chúng con không nhỏ nữa, chúng con đã tự làm chủ được mọi chuyện rồi. Nếu mẹ còn như vậy nữa tách ra đi, chúng con sẽ chuyển đi còn mẹ và bố cứ ở ngôi nhà đó, như vậy được chưa?”

Bà ta căm hận trừng mắt nhìn Lam Tương một cái: “Con lớn rồi thì không nghe lời mẹ nữa, có vợ xong thì quên mẹ. Sau khi con kết hôn thì con chỉ nghĩ cho Lam Tương, mẹ không phải mẹ ruột của con sao? Mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho các con thôi! Hai người kết hôn lâu vậy rồi mà cũng không dành dụm được bao nhiêu, còn không phải tai ương mà cô ta mang tới sao?”



Chồng của Lam Tương tức tới nỗi lồng ngực không

ngừng lên xuống, có thể thấy rõ anh ta đã vô cùng


chán nản đối với cuộc sống phiền phức này: “Cái gì mà tai ương? Tiền lương một tháng của con chỉ có nhiêu đó, phải trả tiền nhà tiền xe và nuôi một nhà có già có trẻ thì làm sao dư được đồng nào? Mẹ nói con nghe làm sao để dư đi? Mẹ đừng ở đây làm chậm trễ công việc của người khác nữa. Con nói rồi, nếu mẹ còn muốn làm loạn thì con sẽ dọn đi. Một ngày đi làm của con đã rất bận rộn, con không có thời gian để chăm sóc cho cái tính không nói lý lẽ của mẹ nữa, con cũng không thể khiến cho vợ con của mình phải chịu

Ủy khuất.”

Ôn Ngôn cứ tưởng là chồng của Lam Tương là dạng không quản gì cả nhưng bây giờ nhìn thấy mới biết, anh ta không phải loại người tam quan bắt chính mà là không có tinh lực để quản. Nhưng được cái anh ta là người thương vợ, vẫn có thể xem là một người đàn

ông chân chính.

Bà ta đối diện với con trai cũng không thể quá ngang ngược, nhìn thấy lợi thế không nghiêng về phía mình nên dù có tức giận cũng không kiêu ngạo nồi: “Đúng là… người tốt không có kết quả tốt… đừng nói chuyện tiền bạc đi, vậy những lúc vợ con đi sớm về trễ rồi


không lo chuyện gia đình thì sao? Mẹ đã già rồi, mẹ không biết mệt sao? Con đừng có lấy chuyện dọn khỏi nhà để uy hiếp mẹ, mẹ không phải người vô lý. Đều tại con làm cho quen đấy, chỉ muốn mở miệng sẵn đợi ta nhai cho rồi đút tận miệng thôi!”

Chồng của Lam Tương hít sâu một hơi, anh cố gắng nói đạo lý với bà một cách bình tĩnh nhát: “Mẹ à, nếu mẹ nói vậy thì đúng thật là mẹ không suy nghĩ rồi. Tuổi tác của mẹ và bố không phải quá cao, sức khỏe cũng rất tốt. Hai người đều không đi làm, mẹ không thể buộc Tiểu Tương đi làm cả ngày rồi về phục vụ cho hai người được, đúng không? Người trong nhà phải biết phân công công việc mới có cuộc sống thoải mái. Không ai có thể gánh hết được cả gia đình đâu mẹ à, sẽ chết người đó. Nếu con và Tiểu Tương và con cái sống riêng thì không mệt bằng việc ở chung với bố mẹ, nhưng vì con muốn chăm sóc cho hai người mới không dọn ra ở riêng. Tiểu Tương là vợ của con chứ không phải người ngoài. Cô ấy đối xử với bố mẹ có tốt hay không, con đều biết rõ. Thôi không

nói nữa, chúng ta đi về thôi. Con phải về công ty đây.”

Nói thế nào thì bà ta vẫn bị thuyết phục rời đi. Suốt cả quá trình, Lam Tương và chồng cô không hề giao tiếp hay nói được hai câu với nhau, nhưng cuối cùng kết quả vẫn hướng về cô

“Xin lỗi, khiến các em phải xem trò cười.” Lam Tương xấu hỗ nói. Một người phụ nữ vốn nhã nhặn lịch sự lại bị ép thành con dâu giận dữ… đây chính là một trong các hiện tượng hôn nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui