Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Sau khi lên xe, Ôn Ngôn nói: "Cho tôi tới khách sạn đặt phòng đi. Tôi ra ngoài chỉ mang theo điện thoại, không có mang theo chứng minh thư..." Mục Đình Sâm khẽ gật đầu, trực tiếp lái xe trở về khách sạn. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Ôn Ngôn dừng lại, anh liền nhắc nhở cô: "Không có chứng minh thư thì không được đặt phòng.

Về phòng anh đi. Anh ngủ trên sofa.”

Ôn Ngôn đương nhiên biết nếu không có giấy tờ tùy thân sẽ không thể đặt phòng được. Nhưng lúc trên xe anh rõ ràng là gật đầu mà, CÔ cứ tưởng anh có cách, ai ngờ đây chính là cách của anh...

Tới cũng tới rồi, cô cũng không thể bỏ của chạy lấy người được. Lúc này đã gần bốn giờ sáng, cô buồn ngủ lắm, ngày mai còn phải mở tiệm kinh doanh.

Phòng khách sạn mà Mục Đình Sâm thường sống ở đây là dãy phòng VIP. Phòng khách và ghế sofa đều có đủ. Với lại, phòng khách phân ra với phòng ngủ. Mặc dù không có cửa cách vách ngăn, nhưng cũng không hề dính một chỗ. Cô tạm thời miễn cưỡng chấp nhận,

Nhìn thấy dấu vết có người ngủ trên giường trước đó. Ôn Ngôn đoán có lẽ Mục Đình Sâm đã vội rời giường để đi tìm cô. Đây chính là giường của anh... Cô cảm thấy không được tự nhiên: “Tôi sẽ ngủ trên sofa. Chỉ một đêm, chấp nhận một cái là được, cũng khuya lắm rồi, tôi đi ngủ trước."


Vừa đi tới sofa, Mục Đình Sâm nắm lấy cổ tay cô: “Anh nói rồi, em ngủ trên giường đi. Không thì ngủ chung với nhau, em tự chọn."

Cô hất tay anh ra rồi bước vào phòng ngủ. Vừa nằm xuống cÔ lập tức bị mùi hương của anh nhấn chìm, như vậy cô còn ngủ được mới là lạ. Chẳng khác nào lúc ngủ chung với anh... Nói không chừng cÔ còn gặp ác mộng nữa.

Nhìn thấy Mục Đình Sâm đã ngủ say trên sofa, cô cũng không dám đề nghị đổi vị trí. Nằm một hồi lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Trong căn hộ, Kính Thiếu Khanh bị “quăng quật" đủ kiểu. Sau khi Trần Mộng Dao ói mấy chập cuối cùng cũng dừng lại rồi.

Nhưng mãi vẫn chưa chịu ngủ, muốn nói chuyện bình thường chắc không hiện thực lắm. Nhưng anh vẫn muốn nói một câu: "Trần Mộng Dao. Em nhìn anh xem.”

Trần Mộng Dao nửa nằm trên ghế sofa cười hì hì. Đôi mắt cô khi nhìn anh có chút to gan, cô liếm môi dụ dỗ anh: "Nhìn anh... làm cái gi? Em cũng đâu có chày nước dãi cho anh xem đâu... Trừ phi anh cho em cơ bụng!"

Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật giật, cơ bụng của anh không thể tùy tiện lộ ra cho người ta xem. Trước đó trên giường cho cô xem, cô còn xấu hổ. Bây giờ uống say rồi, gan cũng hơi lớn: "Lát nữa anh cho em xem, bây giờ anh hỏi em. Em thành thật trả lời anh, em thích anh không?"

Trần Mộng Dao lắc đầu không suy nghĩ: "Em không thích."

Anh suýt tí nữa không kiểm lại được cơn địa chấn trong lòng, Ngay cả thái dương cũng giật lên mấy lần: “Em không thích anh thì giữa đêm khuya khoắt gọi anh làm gi? Để anh đi ngủ với mấy cô gái xinh đẹp kia không được sao? Hả?" Vừa nghe thấy mấy từ “cô gái xinh đẹp", cô nhảy dựng lên,



không ngừng cào cào lên mặt anh: "Anh ngủ với ai? Anh dám ngủ với người khác sau lưng em? Anh khốn nạn!”.


Kính Thiếu Khanh bị cô cào đến nỗi muốn trầy luôn. Cuối cùng khó lắm mới khống chế được hai tay cô: "Là em tự mình nói muốn chia tay, không thích anh. Chẳng lẽ anh không thể tốt với người khác sao? Logic gì thế?"

Cô nhìn anh giận dỗi nói: “Thích chỉ trò của con nít thôi. Bà đây đây đã thăng hoa yêu anh rồi, đương nhiên không thích anh. Anh nói cũng đúng, chúng ta đã chia tay rồi, anh tìm phụ nữ em không thể đánh anh... Nhưng chỉ mới chia tay thôi mà anh đã lộn xộn rồi, có còn là người không?" Nói xong, cô giãy giụa nhưng vẫn muốn cào mặt anh, nhưng bị kiềm không thoát ra được.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88

Khóe miệng Kính Thiếu Khanh hơi nhếch lên: "Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem, sau khi nói lại anh sẽ thả em ra."

Cô mắng: "Anh có còn là người không?"

Anh đau đầu: "Không phải là câu này... là câu đầu tiên...” Anh biết, sẽ rất khó giao tiếp với một cô gái say rượu, nhưng anh vẫn nhẫn nại mài ra tỉnh khí của mình. E rằng hiện tại anh không biết mình đang làm gì, nhưng anh biết mục đích của mình. Chỉ cần chắc chắn việc cô chia tay không phải vì không yêu, thì anh sẽ tuyệt đối không để cô đi.

Trần Mộng Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Quên... Em muốn ngủ... Anh không được phép đi, không được phép cùng người phụ nữ khác ngủ, ngủ với em!"


Lời nói của cô khiến thắng kinh Kính Thiếu Khanh căng thẳng. Anh chống lại kích thích ban đầu, bế cô vào phòng ngủ: "Được rồi, anh sẽ ở lại với em. Em ngủ đi, anh không đi.”

Trần Mộng Dao bướng bỉnh nắm lấy tay anh, vì sợ anh bỏ đi.

Trong khi ngủ, cô giật mình mấy lần, xác nhận anh vẫn còn ở đây, cô mới vào giấc ngủ.

Khi Ôn Ngôn tỉnh dậy, đã là hơn mười một giờ trưa. Cô giật mình bật dậy. Rèm cửa trong phòng bị kéo kín hết khiến ảnh nắng không thể lọt vào. Đó là lý do cô chưa thức dậy. Ảnh sáng cử âm u, môi trường như thể thường thúc đẩy giấc ngủ sâu hơn.

Khi cô vội vàng muốn rời đi, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Mục Đình Sâm phát ra từ phòng khách: "Anh đã gọi điện cho nhân viên của cửa tiệm rồi. Hôm nay không có ai đi làm, cứ xem như nghỉ một ngày.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại mái tóc dài rối bù rồi dùng thun buộc tóc lại: "Sao anh không gọi em?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui