Kính Thiếu Khanh đứng tại chỗ nhìn cô, không có phản ứng gì, anh đeo kính râm, Trần Mộng Dao cũng không nhìn ra mặt anh có gì không ổn, cô bước tới nắm lấy cánh tay anh: "Em chuyển tiền cho anh rồi, anh nhận được chưa? Anh định ở lại bao nhiêu ngày? Nếu ở lại lâu, em sẽ không đợi anh đâu. Hai ngày nữa em phải quay về tìm việc."
"Không cần đợi anh." Kính Thiếu Khanh môi mỏng khẽ mở, giọng điệu lạnh lùng, nói xong liên trực tiếp đi tới cửa soát vé.
Trần Mộng Dao nhận thấy có chuyện gì đó không ổn, chạy theo: “Anh sao thế? Không có vẻ gì là vui cả."
Anh hơi dừng lại: "Anh có vui hay không đối với em rất quan trọng sao? Em vui là được rồi."
Cuối cùng thì cảnh báo trong tâm trí Trần Mộng Dao cũng vang lên: "Chờ một chút đã, ý anh là sao? Nghe giọng điệu của anh giống như em đã làm anh không hài lòng vậy? Anh đường đường là đàn ông mà lại trẻ con như con gái thế? Anh nói ra không phải là xong rồi sao?"
Kinh Thiếu Khanh thực sự không muốn nói với cô ở sân bay đông đúc, tranh luận không phải là phong cách của anh, anh không muốn có cãi vã giữa hai người, anh chỉ muốn đợi tâm trạng bình tĩnh lại hoàn toàn rồi nói, tức giận không kiềm chế được cảm xúc, kết quả cuối cùng có thể không như ý muốn: "Không có gì."
Trần Mộng Dao không hỏi thêm câu nào nữa, sắc mặt cô tải đi trong giây lát, cô thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là tối hôm qua gọi điện vẫn ổn, sao hôm nay không khí lại hoàn toàn thay đổi vậy?
Trên máy bay, hai chỗ ngồi cạnh nhau, nhưng không có giao tiếp, Kính Thiếu Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không thèm nhìn Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao lúng túng nắm lấy góc áo, không hiểu được suy nghĩ của anh, không biết chủ động bắt chuyện với anh như thế nào, cô cảm giác như có hàng vạn con kiên đang bò vào cắn xé.
Hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Kính Thiếu Khanh một mình xuống máy bay trước, Trần Mộng Dao từ từ đi theo sau anh, mắt cô dần đỏ hoe. Nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, Cô có thể không kìm được nước mắt, cứ cổ kìm nén cho đến khi rời sân bay. Khi bắt taxi, cô lấy hết can đảm bước tới. Họ cách nhau một mét, cô nói nhỏ: “Em đã làm gì sai vậy? Anh... mệt mỏi rồi sao? Không sao cả, em có thể nói là em đã đề cập đến chuyện chia tay, sẽ không làm anh khó xử, cũng không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Mục Đình Sâm và Tiểu Ngôn..."
Nghe thấy giọng điệu ấm ức và thận trọng của cô, Kính Thiếu Khanh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô, khi nhìn rõ đôi mắt đỏ rực của cô, anh hoảng sợ, nhất thời nói: "Tại sao em lại khóc?”
Rốt cuộc cô cũng không cầm được nước mắt, nhất thời nước mắt rơi xuống, vội vàng đưa tay lên lau khô, giả bộ lộ ra vẻ rộng rãi. Em không khóc... chúng ta đều đã quá quen thuộc, anh có gì không thể mở lời chứ? Đừng như vậy, anh như vậy em rất khó xử..."
Kinh Thiếu Khanh cau mày, suy nghĩ của anh hơi lộn xộn. Anh không biết cô đang khóc vì điều gì, cũng không biết câu nói vừa rồi của cô là có ý gì, lần đầu tiên mất quyền kiểm soát cơ bản nhất đối với phụ nữ: "Em đang nói cái gì vậy? Anh không có gì để nói thắng cả, anh cũng không nghĩ đến việc thay đổi chuyện gì đó, để anh làm quen có được không? Cho anh chút thời gian được chứ?"
Lúc này một chiếc taxi dựng ở ven đường trước mặt hai người, Kính Thiếu Khanh cầm lấy túi hành lý trên tay, mở cửa ghế sau: “Về khách sạn trước, đừng khóc nữa."
Trên xe, tâm tình hai người không ổn, tạm dừng giao lưu.
Theo quan điểm của Trần Mộng Dao, chính Kính Thiếu Khanh là người đã chủ động “tấn công” cô, thái độ của anh luôn luôn cực nóng, anh chỉ hận không thể dính lấy cô cả ngày, hôm nay đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, theo bản năng cô sẽ cảm thấy cuối cùng anh cũng đã chậm lại, cảm thấy quyết định theo đuối cô ban đầu là quá bốc đồng, hoặc cũng giống như những người phụ nữ anh đã từng, cảm thấy mệt mỏi, những lời hứa và lời ngon ngọt đó là cách anh nhất quán lừa dối phụ nữ...
Dù gì thì quá khứ cô cũng không tốt đẹp, rốt cuộc cũng là do cô trèo cao, nên dù vậy cô vẫn không có bất bình với anh, cô thực sự sẽ nói với bên ngoài rằng là cô tự đề cập đến chuyện chia tay, gặp mặt hay chia tay đều nên tiêu sái thoải mái.
Cuối cùng cô cũng lấy hết được can đảm để chủ động, nhưng anh không đưa ra câu trả lời rõ ràng, bây giờ cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Khi hai người đến khách sạn, khi cô xuống xe, Kinh Thiếu Khanh xách túi hành lý đi phía trước, cô lon ton theo sau, khi đến quầy lễ tân, cô chủ động lấy chứng minh thư ra, trong cách cư xử có chút luống cuống.
Sau khi đăng ký xong, bước vào thang máy, khi có người khác, Trần Mộng Dao cứ nín nhịn không nói một lời, cho đến khi vào phòng khách sạn, cô không kim được mà nói: “Bây giờ anh có thể nói được chưa? Anh không phải lo đâu, chỉ cần nói những gì anh nghĩ thôi.”
Để che giấu sự cáu kỉnh của mình, Kính Thiếu Khanh âm thầm điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng, sau đó ngôi xuống ghế sofa nói: “Cứ coi như không tính lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi, thì từ lúc chúng ta bắt đầu trở nên thân mật hơn cũng đã vài tháng rồi đúng chứ? Trong lòng em không có anh sao? Anh khó khiến em yêu như thể sao?"
Trần Mộng Dao không rõ ràng lắm, cô thậm chí còn buồn hơn nữa: “Ý anh là sao? Tại sao anh lại nói như vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...