Mục Đình Sâm khẽ gật đầu, động tác của Ôn Ngôn có chút cứng ngắc, cô nghìn lần không ngờ đến hai người chính thức gặp lại nhau trong tình huống như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng hiện tại cô cũng không thể đuổi anh ra ngoài được.
Khi anh nằm xuống, cô đi thẳng đến phòng khách, đóng cửa phòng cho anh rồi nằm trên ghế sofa. Cô suy nghĩ mông lung đến mức không sao ngủ được, dù thể nào thì giữa hai người vẫn không cắt đứt được sợi dây liên quan đến nhau, nhìn thấy anh bị thương, cô vẫn rất lo lắng.
Không chỉ có cô bị mất ngủ mà Mục Đình Sâm cũng vậy, anh dùng điện thoại di động gọi điện video cùng Kính Thiếu Khanh, đeo tai nghe Bluetooth để phòng ngừa Ôn Ngôn nghe thấy.
Kinh Thiếu Khanh nhìn vết thương trên trán anh, có chút khinh thường nói: "Chỉ bị như vậy? Chỉ như vậy mà cô ấy cũng để cho cậu vào nhà?"
Sự phiền muộn trong lòng của Mục Đình Sâm gần như trào ra: "Chỉ bị như vậy? Lưng của tôi bị đánh thành tổ ong vò vẽ đây này, cô ấy sao có thể không cho tôi vào? Chủ ý của cậu cũng không có gì đặc biệt, kể cả vào được nhà thì cô ấy cũng ngủ trên ghế sofa, ngoài cái đó ra thì cô ấy không nguyện ý nói một lời với tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sẽ tin cậu một lần nữa."
Kinh Thiếu Khanh cười đến không tim không phổi, nói: “Cậu thật đúng là bỏ hết vốn liêng ra, làm sao lại thành tổ ong vò vẽ? Hiện tại cậu và cô ấy trở thành quan hệ như vậy, không có khả năng thành công ngay được, cô ấy cho cậu vào nhà cũng coi như là không tệ, việc khôi phục tình cảm là một việc rất khó, cậu phải từ từ, nếu như mọi chuyện giải quyết được bằng việc sử dùng sức mạnh thì cậu cần gì phải tốn khí lực như bây giờ? Hoặc là ngay từ đầu cậu sự dụng vũ lực, hoặc là cứ dựa theo chiến lược này, từ từ tiến đến. Bây giờ bị thương cũng đã bị thương rồi, sao phải thay đổi chiến lược? Nào, cậu kể cho tôi biết tại sao cậu khiến bản thân trở thành như vậy?"
Mục Đình Sâm không muốn nhắc đến chuyện uất ức kia: "Quên đi! Kể cả là từ từ hàn gắn thì cũng phải có cách thức cụ thể chứ? Tiếp theo tôi phải làm như thế nào?"
Kính Thiếu Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ ỷ lại ở chỗ đấy, nói là cậu vừa đến đây nên không thu xếp được chỗ ở, mặt khác không mang người tới, cô ấy sẽ không để cậu ở một mình trong khách sạn, cô nam quả nữ sống cùng một phòng, cậu tim cơ hội thân cận với cô ấy, nhất định phải bày tỏ sự sám hối của mình, chúc cậu sớm này làm tan chảy cô ấy..."
Mục Đình Sâm không muốn nghe những điều vô nghĩa này, trực tiếp tắt máy.
Sám hối, anh biết sám hối như thế nào, thay mẹ của anh sám hối sao? Nhưng ý định ban đầu của mẹ cũng không phải là vì anh...
Muốn lưu lại ở chỗ của Ôn Ngôn cũng không dễ dàng, Ôn Ngôn thà liên hệ nói với Lâm quản gia đến chăm sóc anh cũng không muốn đích thân chăm sóc anh, anh phải suy nghĩ kỹ điểm này một chút.
Đế Đô, biệt thự Bạch Thủy Loan.
Sau khi Kính Thiếu Khanh nói chuyện với Mục Đình Sâm xong, anh liền gọi điện video cho Trần Mộng Dao, đây là việc phải làm hàng ngày của anh.
Trần Mộng Dao trốn vào trong phòng nói chuyện với anh, cô vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ mỏng, tóc còn hơi ướt:
“Sao vậy? Mẹ em ở nhà..."
Kinh Thiếu Khanh không đồng ý hỏi: "Mẹ em ở nhà thì làm sao? Em chưa nói với bà ấy rằng chuyện giữa em và anh là nghiêm túc sao? Bà ấy vẫn chưa biết sao?"
Trần Mộng Dao gật đầu: "Đúng vậy, em chưa nói với mẹ. Mẹ em rất vui khi thấy em đột ngột trở về, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện này."
Điều này khiến Kính Thiếu Khanh hơi bất mãn: “Cũng không hải là chuyện đáng xấu hổ, tại sao lại phải tìm cơ hội mới nói được? Anh cho em thời gian một ngày, nếu ngày mai em vẫn chưa nói thì anh sẽ đích thân đến nhà em thăm nhà. Hơn nữa từ sau khi em trở về, cũng không gặp anh, lúc nào thì em mới tới tìm anh? Làm sao anh có thể trải qua những đêm dài đăng đăng một mình được?"
Trần Mộng Dao trừng mắt, liếc anh một cái: “Ít đến sao, đầu óc anh nghĩ cái gì, em còn không biết sao? Em vừa mới trở về, anh để em ở lại với mẹ em vài ngày, mẹ em bắt em tìm việc nên em phải bận bịu một thời gian nữa, anh tự mình chơi đi, đừng làm điều lung tung, nếu để em biết anh tìm mấy tiểu tỷ tỷ thì em liên chơi chết anh.”
Toàn thân Kính Thiếu Khanh đều cảm thấy không thoải mái, anh nói: “Anh sẽ không tìm người phụ nữ khác, em tìm việc thì có thể đến công ty anh mà. Những cái kia điều không phải là vấn đề, em gặp anh một lần cũng không ảnh hưởng đến mẹ em, bây giờ anh muốn gặp em, anh đến đón em được không?"
Trong lòng Trần Mộng Dao cũng có chút nhớ, hai người đang giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt nhất, nói không nhớ anh thì là giả, rõ ràng hai người ở cùng một thành phố, nhưng chỉ không nhìn thấy mặt thôi cũng không chịu được. Nhưng cô cũng không muốn gặp nhau quá thường xuyên, vì cùng anh yêu đương, nên đọc rất nhiều sách lược, cô đã đúc kết lại một điểm, yêu đương với một người đàn ông như anh, cô phải cố gắng giữ cảm giác bí ẩn, cảm giác mới mẻ, nếu sự mới mẻ trôi qua quá sớm thì sẽ xảy ra vấn đề!
Nghĩ vậy, cô từ chối: “Không được, em muốn đi ngủ, tối nay mẹ em không ra ngoài chơi mạt chược, vẫn ở nhà. Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây."
Kính Thiếu Khanh chưa kịp nói thì video đã bị treo. Anh dứt khoát cầm chia khóa xe đi ra ngoài, trực tiếp đi đến dưới nhà của Trần Mộng Dao, sau đó gọi điện cho cô: "Anh đang ở dưới nhà của em, nếu em không xuống thì anh sẽ đi lên, đừng kiểm cớ đếu không gặp anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thời điểm trở về còn rất tốt, đột nhiên ngay cả gặp mặt em cũng không đồng ý, em xuống đây nói rõ ràng mọi chuyện với anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...