Khương Quân Thành đi đến cửa, nhìn ra bên ngoài thông qua
mắt mèo trên cửa nhưng không thấy được cái gì, chỉ thấy một màn đen kịt, như thể bị ai đó che mất. Trong lòng ông ta có chút không tin tưởng, hung hăng hỏi: "Ai vậy?" Mấy giây sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nam: “Mạch
điện nhà các người xảy ra chút vấn đề, tôi tới để sửa chữa."
Như để phối hợp với lời nói của người đàn ông, đèn trong căn hộ lập tức tắt, Khương Nghiên Nghiên giật nảy mình nói: “Bố nhanh cho hắn vào xem đi, thật sự có vấn đề, tối quá!"
Khương Quân Thành cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi vì trước khi có người gõ cửa thì mạch điện trong nhà vẫn ốn, sau khi người đàn ông kia nói chuyện mới vị cúp điện, ông ta giữ lại một phần cảnh giác hỏi: “Mạch điện đều ở bên ngoài đó, ở ngay bên cạnh, nếu muốn sửa chữa thì xuống dưới nhà tìm bảo vệ lấy chia khóa mở chỗ đó bị khỏa lại thì tôi cũng không biết làm cách nào!
Người đàn ông bên ngoài nói: “Tôi có chia khóa và đã kiểm tra rồi nhưng không phải là vấn đề của mạch điện bên ngoài mà là vấn đề bên trong. Nếu không sửa chữa thì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như các người không yên tâm thì tôi đi trước, ngày mai các người tự tìm người đến sửa chữa."
Nghe người đàn ông nói lời này, Khương Quân Thành có chút tin vào tình huống cúp điện trùng hợp vừa nãy, nếu thật sự chỉ là sửa chữa mạch điện thì sao? Ông ta cũng không thích ở trong bóng tối, ông ta hơi do dự một lúc rồi quyết định mở cửa. Ngay khi ông ta vặn nắm cửa, ngay lập tức cảnh cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, đầy ông ta ngã xuống đấy, sau đó mấy người đàn ông mạnh mẽ xông vào, trong bóng tối, chuẩn xác khống chế hai bố con bọn họ xuống ghế sô pha.
Lúc này, tất cả đèn đều bật sáng, Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên có thể nhìn rõ những người xông vào là ai, có thể những người đàn ông với thân hình vạm vỡ kia đều xa lạ với bọn họ nhưng bọn họ không thể không nhận ra Lâm quản gia.
Mặt Khương Nghiên Nghiên tải như màu đất, chột dạ củi đầu xuống không dám nói lời nào, lúc này cuối cùng cô cũng nhớ ra lời cảnh cáo của Trần Hàm, đáng lẽ cô ta nên nghiêm túc xem xét lời của Trần Hàm nói sau lưng Ôn Ngôn còn có Mục Đình Sâm...".
"Khương tiên sinh, tôi tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là quản gia của Mục trạch, cứ gọi tôi là lão Lâm là được rồi. Ông hắn là biết mục đích tôi đến đây tìm ông là gi, có lẽ không cần tôi nhắc lại đúng không?” Lâm quản gia ngồi trên ghế số pha đối diện với Khương Quân Thành, lạnh giọng nói.
Khương Quân Thành còn đang nghĩ lời biện hộ, ông ta run rẩy nói: “Không... tôi không biết, cho dù ông là người của Mục gia thì cũng không thể tự ý đột nhập vào nhà dân như vậy! Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, vì vậy nếu có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện được không, mấy người làm như vậy sẽ dọa sợ con gái tôi..."
Lâm quản gia liếc nhìn Khương Nghiên Nghiên nói: “Dọa sợ con gái ông? Lá gan của con gái ông cũng không nhỏ, không có việc gì cô ta không dám làm, còn có thế nói là không biết thể nào là trời đất, thì những thứ này có thể dọa sợ cô ta sao? Còn nếu ông cho rằng tôi tự ý xông vào nhà dân thì ông có thế báo cảnh sát, ngược lại tôi muốn xem đến lúc cảnh sát đến thì sẽ bắt tôi hay là bắt ông đây. Tôi cho ông năm phút để nói sự thật, sau năm phút, tôi sẽ làm theo quy củ."
Khương Quân Thành ít nhiều cũng nghe qua về thủ đoạn của người Mục gia, cho dù ở bên ngoài nói rằng Mục Đình Sâm không làm bất cứ điều gì bất chính thì sau lưng anh có làm hay không thi không chắc chắn. Sau vài lần cân nhắc, tâm lý phòng ngự của ông ta cũng sụp đổ, nói ra tất cả những việc đã làm: “Đúng! Là do tôi làm! Ai bảo Ôn Ngôn đánh con gái tôi? Con gái của tôi, từ nhỏ tôi chưa bao giờ đánh nó, cô ta dựa vào gì mà dám đánh? Tôi chỉ đạp phá cửa tiệm của cô ta, cũng không làm cái gì khác, tôi đã đủ tốt bụng rồi!"
Lâm quản gia khẽ xì một tiếng: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc con gái ông khiến phu nhân của chúng tôi say thai và không thể sinh con nữa, dựa vào cái này thì cô ta chết cũng không có gi đáng tiếc, bị đánh một trận thì tính là cái gì? Nếu không phải vì thiếu gia và phu nhân của chúng tôi nhân từ thì chỉ sợ hằng năm ông phải vào nghĩa địa mới gặp được con gái yêu thương của ông! Bây giờ ông định giải quyết mọi việc như thế nào?"
Khương Nghiên Nghiên sợ hãi nắm chặt góc áo của Khương Quân Thành: "Bố..."
Trong lòng Khương Quân Thành vô cùng sợ hãi với việc đã xảy ra kia, nhưng ông ta không muốn lộ ra vẻ rụt rè trước mặt con gái, vì vậy một mực cố gắng chống đo: "Ông.. các ông muốn giải quyết thế nào? Cùng lắm thì... chính là bồi thường tiền là được chứ gì.”
Đôi mắt đục ngầu của Lâm quản gia hơi nheo lại: “Bồi thường tiền? Mục gia thiếu mất đồng tiền lẻ của các người sao? Tôi chạy từ xa tới chỉ vì giúp thiếu gia của chúng tôi đòi chút tiền sao? Khương tiên sinh, ông đúng là không để người khác vào mắt, xem ra ông vẫn chưa rõ ràng tình hình trước mắt. Cũng đừng lo lắng, thiếu gia của chúng ta đã nói rằng cậu ấy không muốn thấy máu đỏ, vì vậy ông đưa con gái của ông đi đến đồn cảnh sát tự thủ đi. Nếu các người ra đầu thú thì sau 3 đến 5 năm là được ra tù, còn nếu không thì thậm chỉ 3 đến 5 năm cũng không có..."
Khương Nghiên Nghiên cũng hét lên: "Tôi cũng không muốn ngồi tù! Tôi muốn gặp anh Đình Sâm!"
Lâm quản gia nháy mắt ra hiệu với đám vệ sĩ, mấy vệ sĩ đầy hai bố con Khương Quân Thành trở lại ghế sô pha: "Thành thật một chút!"
Khương Nghiên Nghiên trực tiếp khóc rộng lên: "Xin hãy để cho tôi gặp anh Đình Sâm, tôi không muốn ngồi tù, tôi còn trẻ như vậy, cuộc sống trong tù sẽ hủy hoại của đời tôi mất, có thể cho tôi xin lỗi Ôn Ngôn được không? Tôi sẽ xin lỗi con tiện nhân đó!"
Nghe thấy hai chữ "tiện nhân", ánh mắt Lâm quản gia lạnh xuống, bảo vệ sĩ giáng cho Khương Nghiên Nghiên hai cái tát. Khương Nghiên Nghiên hét lên sợ hãi, che mặt lại không dám nói nữa. Khương Quân Thành nhìn thấy cũng đau lòng, nghiến răng nói: “Đừng đánh nữa! Một mình tôi đánh chịu hết được không? Tôi sẽ ngồi tù, thả con gái tôi ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...