Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Thế này cũng ổn rồi, tôi cũng có thể cầu hôn Trần Mộng Dao càng sớm càng tốt.” Anh không quan tâm đến chuyện Triển Trì sẽ kết hôn hay không: “Mau ký hợp đồng chuyển nhượng, tôi không có thời gian để nói chuyện phiếm với anh.” Triển Trì ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng không chút do dự, ngẳng đầu lên hỏi: “Nếu tôi kết hôn, với tư cách là anh em, anh sẽ đến tham dự, phải không?”

Mục Đình Sâm nhìn anh ta chằm chằm: “Cậu đừng quá đáng!” Triển Trì nhún vai, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi rất quá đáng sao? Bảo anh giao cho tôi tất cả mọi thứ trong Mục gia, anh không đồng ý vậy tôi cũng không cần, tự tôi cũng có thể sở hữu mọi thứ, nhưng cũng không ngăn cản được tôi tuyên bố với thiên hạ rằng tôi cũng là người Mục gia, thân phận này của tôi rất thuận lợi, anh chắc là không có ý kiến đi? Dù sao.: cũng là anh cho Ôn Ngôn biêt tôi đã làm gì, anh phải giải thích với cô ấy như thế nào, khó khăn thế nào đều không liên quan đến tôi, anh còn phải giả vờ thân thiết với tôi và chấp nhận tôi làm em trai.”



mà còn phải giúp “em trai” này một bước lên mây.

“Đổi sang điều kiện khác, không cho phép cậu công bố thân phận ra!” Anh vừa gầm nhẹ vừa kìm chế cơn tức giận.


“Không đổi, tôi chỉ thông báo cho anh, không phải là thương lượng với anh. Hay là anh thành thật giao mọi việc của Mục gia cho tôi?” Lời nói của Triển Trì đầy khiêu khích.

Tất nhiên là không thể bàn giao mọi thứ trong Mục gia. Mục Đình Sâm sẽ không bao giờ quên trước khi xảy ra tai nạn máy bay, mẹ vì giúp anh giữ mà đã đưa ra lựa chọn gì.

Bà làm tất cả những điều này để giúp anh giữ tài sản của gia đình, anh không thể nhượng bộ. Triển Trì chắc chắn rằng anh sẽ không nhường, vì vậy anh ta không ngừng thăm dò giới hạn của anh.

Thấy anh im lặng, Triển Trì “tốt bụng” giúp anh đưa ra ý kiến: “Tôi biết anh về phía Ôn Nhan sẽ rất khó khăn, cho nên tôi có một chủ ý, hay là anh nói với cô ấy chuyện của nhà



Triển Trì không quan tâm, nhấp một ngụm cà phê trước mặt anh, anh ta biết Mục Đình Sâm sẽ làm theo lời anh ta, nhất định thế.

Khi Mục Đình Sâm trở lại văn phòng, Ôn Ngôn đã ngủ trên ghế sô pha. Anh đè xuống sự buồn phiền trong lòng, lấy chăn mỏng đắp cho cô, anh đã rất chú ý nhưng vẫn đánh thức cô dậy.

Cô dụi mắt nhìn anh: “Anh về rồi? Về nhà được không?”

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Chuyện Triển Trì… hình như tôi nghĩ sai rồi.” Cô không hiểu: “Hả? Nghĩ sai rồi? Sai chuyện gì vậy? Anh ta không phải em trai anh?”


Anh lắc đầu, những lời đó thật khó nói ra, nhưng anh nhất định phải nói: “Không, ý tôi là, chuyện của nhà Trần Mộng Dao… không liên quan gì đến cậu ta.

Tôi chỉ nghi ngờ só tiền cậu ta kiếm được để mở công ty, mua đất là không đúng, nên tôi đã kiểm tra mới tra thấy vụ án của nhà Trần Mộng Dao, tôi vốn tưởng là cậu ta nhưng kết quả tra được lại không phải, mắt tài liệu quý không liên quan gì đến cậu ta, người bị diệt khẩu cũng… không liên quan gì đến cậu ta, những tài liệu kia đến nay chẳng biết ở đâu.”

Đột nhiên đảo ngược lớn như vậy làm cho Ôn Ngôn có chút không tiêu hóa được: “Lần này có chắc chắn anh đã tra rõ hay không? Tôi thấy loại chuyện đó thật khó tin…”

Anh giả vờ bình tĩnh phân tích lý lẽ: “Tôi đã kéo án tử nhà Trần Mộng Dao lên người cậu ta, là bởi vì cậu ta làm như vậy không chỉ có thể đạt được một khoản tiền tài bất nghĩa, còn có thể khiến tôi tổn thất hơn cả trăm triệu, tắt cả những thứ này đều phù hợp, ăn khớp, cho nên tôi mới nhằm…”

Cô không nghi ngờ những gì anh nói, thậm chí còn có chút vui mừng vì những điều đó không phải do Triển Trì làm. Chỉ là cô thấy anh chưa tra rõ liền nói với cô.

Có chút không giống với phong cách của anh, nhưng không thể loại trừ rằng sau khi biết sự tồn tại của tên khốn đó, anh cảm thấy khó chịu nên mới đưa ra phán đoán sai lầm: “Thế thì… tiền anh ta thành lập công ty và tiền mua đất lấy từ đâu ra?”


Anh không nhìn thẳng vào mắt cô, đi đến bức tường thủy tinh trong suốt, trong mắt lạnh lùng vô củng: “Có lẽ là do ông ta để lại cho cậu ta…” Cô không nhận ra rằng anh dùng từ “ông ta” để xưng hô mà không phải là “bố tôi”: “Vậy thì tốt, may mà tôi chưa nói gì với Dao Dao, nếu không thì áy náy rồi.

Tôi thật sự là thở phào nhẹ nhão mà… về nhà không?” Niềm vui duy nhất của anh hiện giờ là cô còn ở bên cạnh anh, còn dùng ánh mắt trong sáng nhìn anh, hỏi anh bao giờ về nhà, điều này có thế khiến anh nhẹ nhõm hơn sau những lời nói trái với ý mình.

Cuối tuần, hai người quyết định đến cô nhi viện, cho dù thời tiết nóng bức, cũng không thể cản được bước chân của hai người họ.

Cô nhi viện lớn nhất ở đế đô, cơ sở vật chất hiện đại, tất cả phòng đều được xây mới những năm gần đây đều là do Mục Đình Sâm quyên tặng.

Lúc họ bước chân vào cô nhỉ viện, đám trẻ đang chơi dưới bóng cây xúm lại, họ không biết Ôn Ngôn, nhưng họ biết rất rõ về Mục Đình Sâm: “Chú Mục!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui