Ôn Ngôn có chút kinh ngạc: “Anh nói cái gì?” Anh trầm mặc một hồi, mới dùng một giọng điệu bình thản trả lời: “Em có nhớ sự kiện kia mà chú Mạc nhắc tới không? Lần trước cuộc nói chuyện giữa tôi và Mục Gia Khánh ở thư phòng em cũng nghe được, người con riêng kia, chính là Triển Trì. Cậu ta rất nguy hiểm, em và Trần Mộng Dao đều phải cách xa cậu ta một chút. Em có nhớ lần trước trong trường đại học? Đứa con trai ngốc của dì bán căn tin đột nhiên ra tay với tôi, là em cản một dao kia, đó chính là do Triển Trì xui khiến. Quan trọng nhất, người trộm tài liệu quan trọng của Trần gia bị giết, cũng là cậu ta thao túng, người bị lửa đốt chết kia chẳng qua là người chịu tội thay.” “Sau khi rời khỏi Trần Mộng Dao, Triển Trì đột nhiên mở công ty, còn mua chỗ tòa nhà đang xây dựng bị bỏ hoang kia, em cảm thấy tiền của cậu ta là từ đâu có? Em biết những việc này là được rồi, tôi cũng không thể nói nhiều hơn, chút hành động kia đều là nhằm vào tôi, nhưng em cũng phải biết rằng, cậu ta làm mọi việc đều có mục đích, không nên đối đãi với cậu ta như người bình thường.” Những sự thật này làm cho Ôn Ngôn khó có thể tiêu hóa: “Ý của anh là… ngay từ đầu, Triển Trì tiếp cận Dao Dao liền vì mục đích không tốt sao? Không chỉ xem cậu ấy như bàn đạp ba năm, còn thân thiết đưa đến Trần gia… Tại sao có thể như vậy… Thật quá đáng, Dao Dao rõ ràng rất thích anh ta, đối với anh ta rất tốt, anh ta làm sao có thể như vậy? Tắt cả mọi việc anh ta làm đều là vì một ngày có thể lật đổ anh sao? Anh ta là con riêng Mục gia, nói muốn tài sản, có rất nhiều cách giải quyết, cho dù giống trống khua chiêng công khai thân phận, cũng tốt hơn những việc anh ta đã làm rất nhiều.” “Còn có… Lần gặp mặt hơn ba năm trước, những hình kia của tôi và Thẩm Giới, lẽ nào cũng là anh ta… Sau đó, tôi và Thẩm Giới ở khách sạn, cũng liên quan đến anh ta sao? Nếu không… tôi không nghĩ tới còn có ai sẽ làm như vậy, tôi nghi ngờ Khương Nghiên Nghiên, nhưng hình như không phải cô ta.” Cô có thể liên tưởng đến những điều này là bởi vì sau khi những chuyện kia xảy ra đều nhát định có ảnh hưởng đến Mục Đình Sâm, Triển Trì vì nhằm vào Mục Đình Sâm, không chỉ lợi dụng Trần Mộng Dao, còn lợi dụng cô, đây là điều cô tuyệt đối không ngờ tới. Hiện tại nhớ lại, nghĩ kỹ có chút vô cùng sợ hãi.
Truyen one cám ơn các bạn luôn đồng hành. Chúc các bạn có những ngày lạnh ấm áp bên nữa của mình.
Mục Đình Sâm không muốn vấn đề trong câu chuyện đi vào sâu hơn: “Em cũng không tính là quá ngốc, cậu ta muốn không phải tiền, không phải tài sản Mục gia, mà vì cậu ta và mẹ cậu ta đòi lại công bằng. Một nhân tình cùng con riêng không thể ra ngoài ánh sáng, có cái công bằng gì đáng nói? Thực sự là nực cười. Việc này tôi sẽ giải quyết, em không cần phải xen vào, nhớ lời tôi nói, cách xa cậu ta một chút là được.” Sau khi biết được những việc này, Ôn Ngôn không thể bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ có lẽ là Mục Đình Sâm nhằm lẫn, bởi vì việc này đối với Trần Mộng Dao mà nói quá không công bằng, nhưng sau khi Triển Trì cùng Trần Mộng Dao chia tay, Triển Trì rất nhanh đưa tới hai triệu trả lại Trần Mộng Dao, còn đột nhiên trở nên giàu có, những việc này phải giải thích thế nào? Cô không nhịn được nghĩ phải hỏi nhiều hơn vào điểm đáng ngờ: “Tôi… Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết, Triển Trì cùng mẹ anh ta năm đó đã xảy ra chuyện gì? Anh ta trăm phương ngàn kế như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sự việc có thể giải quyết đương nhiên tốt, tiếp tục như vậy đối với người nào cũng không tốt lắm, công ty chỉ nhánh nước ngoài của anh đóng cửa cũng liên quan đến anh ta?” Mục Đình Sâm trầm mặc, anh nghĩ tới đêm bố anh nói thật trước tai nạn máy bay, cũng nghĩ đến sắc mặt trắng bệt của mẹ anh trong cơn nguy kịch, người phụ nữ kia vì Mục gia mà trả giá tất cả… Cuối cùng cùng người đàn ông phụ bạc kia lên máy bay, sau đó cũng không thể sót xuống tới…
Triển Trì cùng mẹ anh đều là điểm giới hạn anh không muốn đụng vào, đó là điều Mục gia không muốn đưa ra ngoài ánh sáng, tay cầm vô lăng của anh dần siết chặt, cảm xúc hơi không khống chế được, anh dừng xe sát ven đường: “Việc của Mục gia, không liên quan đến em. Tôi nói đã đủ nhiều, đừng hỏi!” Ôn Ngôn bị thái độ đột nhiên thay đổi của anh hù dọa, không dám nói nữa. Cô đột nhiên ý thức được, thời điểm anh nhắc đến con riêng dường như thản nhiên, thực ra là đang đối mặt với quá khứ không thẻ chịu nỗi của Mục gia, anh bằng lòng nói với cô, là đã lấy hết dũng khí, cô không nên lại ép buộc anh.
“Về việc đó… xin lỗi, tôi không nên hỏi. Cảm ơn anh nói cho tôi biết những điều này, tôi và Dao Dao sẽ không liên lạc với Triển Trì, chúng ta về nhà đi?” Giờ cô mới biết anh cũng có mặt yếu ớt, cho nên cũng không trách việc anh nỗi giận với cô.
Một lần nữa xe khởi động lái về Mục trạch, giữa hai người đều không có thêm trao đỏi gì.
Sau khi trở lại Mục trạch, lúc vào cửa, anh lạnh giọng nhắc nhở: “Tạm thời đừng ra khỏi cửa, thời tiết quá nóng, không tốt đối với thân thể em, chờ qua một tháng, muốn đi đâu đều được.” Dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất nói những lời quan tâm, trừ anh ra, sợ rằng không ai có thể biểu đạt đến mức tự nhiên như thế.
Cô không so đo giọng điệu của anh, dù sao cũng do cô hỏi việc không nên hỏi mới làm cho anh mắt hứng.
Thời điểm cô chuẩn bị trở về phòng khách, phát hiện má Lưu đã cất hết giường trong phòng khách, cô tìm được má Lưu hỏi: “Sao lại cất hết đồ trong phòng khách?” Má Lưu hơi nghi hoặc một chút: “Trước kia chia phòng ngủ là do không tiện, hiện tại lại không sao, chẳng lẻ vẫn muốn phân giường ngủ? Hai người còn trẻ, cảm tình cần gần gũi mới có thể kéo dài tốt, nào có tuổi còn trẻ liền chia phòng ngủ? Nghe lời, trở về phòng thiếu gia đi.” Cô có chút bát đắc dĩ: “Má Lưu! Con ngủ phòng khách vô cùng tốt, má giúp con chuẩn bị giường đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...