Cô không khỏi đi chậm lại, mí mắt nhảy vài cái, cô hi vọng đó chỉ là trùng hợp…
Sau khi Hạ Lam nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy cô vẫn lề mề đứng ở đầu cầu thang, bà liền vẫy tay với cô: “Dao Dao, lại đây ăn cơm! Dì vừa nói chuyện qua điện thoại với mẹ cháu, bà ấy biết được cháu đang hẹn hò với Thiếu Khanh nhà chúng ta nên đang rất vui vẻ đó. Hôm nay, dì còn hẹn với bà ấy cùng nhau uống trà chiều.” Quả nhiên… điều cô lo lắng nhất vẫn xảy ra…
“Dì à, sao dì có số điện thoại của mẹ cháu vậy?”
Trần Mộng Dao thực sự không thể cười được nữa.
“Cái này hả… Dì muốn biết thì sẽ biết được thôi, không có gì phải ngạc nhiên cả. Cháu bị sao vậy? Có vẻ không được vui lắm, chẳng lẽ… cháu trách dì tự tiện gọi điện cho mẹ cháu sao? Dì nghĩ đây là chuyện tốt mà, không có gì phải giấu.” Hạ Lam quan sát sắc mặt của cô, bầu không khí dần dần trở nên có phần kỳ lạ.
Bây giờ chuyện đã xảy ra, Trần Mộng Dao chỉ có thể tiếp nhận nói, cô nói: “Dì à, cháu không phải là không vui, chỉ là… quên đi, không có chuyện gì đâu ạ, chúng ta ăn sáng đi, lát nữa cháu còn phải đi làm nữa.” Cô không muốn nói với mẹ mình sự việc khó nói này. Cho dù đó không phải là diễn kịch thì cô cũng không muốn nói ra mà sự việc là chính là diễn kịch nên cô mới cảm thấy nó càng phiền phức.
Bữa sáng ăn được một nửa thì cuối cùng Kính Thiếu Khanh tràn đầy năng lượng xuống lầu. Khi ngồi xuống, anh dùng tay trái để ăn cơm, thấy anh dùng tay trái hay tay phải đều có thể sử dụng nhuần nhuyễn, điều này khiến Trần Mộng Dao tròn mắt ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh thuận tay trái sao? Bình thường tôi thấy anh ăn cơm bằng tay phải mà…” Kính Thiếu Khanh trầm giọng nói: “Tối hôm qua bị heo đạp một cái nên bây giờ tay phải không nhấc lên được.” Cô nghẹn lời không nói được, mặt đỏ như trái táo
chín, cô không ngờ một cú đạp kia lại có thể khiến anh bị như thế này.
Hạ Lam không đau lòng con trai mình, thay vào đó, ở một bên, bà cười đến run rẩy cả người khiến chú chó lông xù của bà chạy lại xin ăn. Bà ôm chú chó lên rồi đút cho chú một miếng sủi cảo nhân trứng: “Đậu Đậu, ăn xong thì mẹ dẫn con đi dạo phó, ăn một bữa thật ngon!” Mục trạch.
Trên bàn ăn, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm thường không nói gì. Trong quá khứ, tình trạng này diễn ra hàng ngày nên không ai cảm thấy kỳ lạ.
Tâm tư của Mục Đình Sâm không đặt vào việc dùng bữa mà một mực dùng điện thoại di động gửi tin nhắn, sau đó nhanh chóng đặt đũa xuống nói: “Tôi đi trước.” Anh nói với cô.
Ôn Ngôn khẽ gật đầu, coi như đáp lại, sau đó cô cúi đầu xuống cháo kê trong bát, không hề ngước mắt lên.
Trong xe, Mục Đình Sâm gọi điện hỏi: “Làm xong
Chưa?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Xong rồi!” Anh rốt cuộc cũng thả lỏng người, để điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Dù là đi họp hay là ra ngoài gặp khách hàng, anh luôn để điện thoại bên cạnh. Cuối cùng lúc hai giờ chiều, anh cũng chờ được cuộc điện thoại kia. Anh cố tình đợi một lúc mới nhấn nút trả lời, ngay khi vừa kết nói cuộc gọi, anh không lên tiếng, đối phương cũng không nói gì.
Sự im lặng kéo dài nửa phút thì người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng mở miệng: “Biết đánh trả rồi? Anh cho rằng anh khiến khu tòa Mục gia nát đó ở trong tay
tôi thì tôi không chịu đựng nổi sao? Mục Đình Sâm, anh cũng quá coi thường tôi rồi! Điều tôi muốn chính là Mục gia các người phải trả lại tất cả những gì mà các người đã nợ mẹ con tôi suốt bao nhiêu năm qua.” Mục Đình Sâm hơi nhếch môi, khẽ xì cười một tiếng: “A… Chỉ bằng cậu? Cậu cho rằng những việc cậu làm thực sự ảnh hưởng đến tôi sao? Năm đó, khi thả cậu đi thì tôi đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay, để xem cậu còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa, Triển Trì.” Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc, sau đó ngay lập tức cúp máy.
Hai mắt Mục Đình Sâm khẽ nheo lại, lộ ra khí tức nguy hiểm, anh đã sớm điều tra rõ ràng mọi chuyện, Triển Trì chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh, đứa con riêng này khiến anh như bị nghẹn trong cỏ! Trước đây, anh ta không phải được gọi bằng cái tên Triển Trì mà là Mục Đình Diệp. Sau vụ tai nạn, mẹ con bọn họ mát tích, anh cũng không tiếp tục tìm kiếm tung tích của bọn họ bởi vì đêm hôm trước ngày xảy ra tai nạn, bố anh nói chuyện với anh suốt đêm, cũng
là thời điểm mà anh biết rằng mình có một đứa em trai, bố anh yêu cầu anh buông tha hai mẹ con tội nghiệp, bọn họ không danh không phận, anh không đồng ý cũng không từ chối, nhưng cuối cùng anh vẫn làm theo lời ông. Vậy mà, hiện tại, Triển Trì không chịu bỏ qua anh.
Từ lúc Ôn Ngôn học đại học, anh cảm thấy sự việc bị một kẻ ngốc dùng dao hãm hại có gì đó không bình thường nhưng anh không đi điều tra sâu thêm bởi anh sợ một khi điều tra thì anh sẽ không thể bỏ qua được chuyện kia, đó cũng là di ngôn của bố anh vào đêm hôm đó.
Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, sự việc giường chiếu của Ôn Ngôn và Thẩm Giới hơn ba năm trước đều là do Triển Trì một tay đạo diễn, cảnh “bắt gian” sau đó cũng vậy. Áp lực gần đây đối với anh cũng là do Triển Trì giỏ thủ đoạn, điều này khiến anh cảm thấy quả nhiên không hồ là người Mục gia, vì trả thù mà Triền Trì không từ thù đoạn.
Sau khi để Kính Thiếu Khanh thông qua một bữa tiệc để tiếp cận Triển Trì, lầy được tóc của Triển Trì và làm
giám định DNA. Sau khi có xác nhận, cuối cùng cũng giải thích được sự cố ảnh giường chiếu vào ba năm trước. Khi đó, anh không thể kiểm chứng là bởi vì Triển Trì là bạn trai của Trần Mộng Dao, hiềm nghỉ không lớn nhưng hiện tại, mọi chuyện đều rõ ràng.
Công ty Khải Duyệt trưc thuộc Kính gia.
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh có chút ngưng trọng khi nhìn tư liệu trên màn hình máy tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...