Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Cô không nhịn được muốn chia sẽ cảm giác vui sướng trong lòng, loại cảm giác này thật kỳ diệu, người đầu tiên cô nghĩ tới là Mục Đình Sâm, nhưng cô không có gửi tin nhắn cho anh, sợ anh bận bịu, chỉ có thể chuyển sang nói cho Trần Mộng Dao.

Cùng Trần Mộng Dao rãnh rỗi nói chuyện một hồi, mí mắt cô liền không chống đỡ nổi nữa, cũng không biết từ lúc nào ngủ mát.


Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe động tĩnh có người mở cửa phòng, cô mới vừa trở về Mục trạch, còn chưa kịp phản ứng lại, trong lúc mơ mơ màng màng vẫn còn nghĩ mình đang ở căn hộ bên ngoài, ở thời điểm một mình cô ở riêng đặc biệt rất cẩn thận, sợ có người xấu xông vào, lúc này liền tỉnh lại: “Ai đó?” Căn phòng đột nhiên sáng rực đèn, Mục Đình Sâm kéo tấm thân đầy mệt mỏi rã rời nhìn cô, thận trọng đứng tại chỗ không có đi về phía trước nói: “Là tôi, cô ngủ đi, tôi đi tắm.” Cô thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tư thế vừa nằm xong, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Thấy cô đã nằm xuống, anh mới cất bước đi vào phòng tắm, vừa rồi anh rõ ràng là cũng bị dọa, rõ ràng động tác rất nhẹ rồi, không ngờ cô vẫn bị thức tỉnh.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, Ôn Ngôn không có biện pháp nào tiếp tục ngủ, cô không ngờ là đêm nay anh sẽ trở về, còn tưởng rằng anh sẽ ở nước ngoài một thời gian ngắn.

Đợi tắm rửa xong bước ra, Mục Đình Sâm thấy cô đang mở to mắt, ngắn người nói: “Tôi đến thư phòng, thuận tiện ở bên đó ngủ, cô tự mình ngủ đi.” Trong mắt anh rõ ràng vô cùng mệt mỏi rã rời, cô không phải không nhìn ra, xê dịch sang bên cạnh, để chút khoảng trống cho anh: “Cả ngày bận rộn rồi, anh qua đây ngủ đi.” Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Không được…

Không tiện lắm.” Anh nhìn cái bụng cô đã cảm thấy sợ, vạn nhất lúc ngủ không để ý đụng tới bụng cô, anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Huống hồ bây giờ anh ngủ rất nông, anh xoay người cô cũng không thể ngủ ngon.




Ôn Ngôn ý thức được cái gì đó, tìm một cái cớ nói: “Tôi đau thắt lưng, ngủ không được.” Lúc này anh mới lên giường nằm xuống, động tác nhẹ nhàng giúp cô xoa ngang chỗ lưng. Xoa bóp tầm khoảng hai phút, cô liền nói: “Được rồi, ngủ thôi, đợi chút nữa khó chịu tôi lại gọi anh dậy.” Mục Đình Sâm giơ tay lên tắt đèn, nằm xa cô một chút, nhắm mắt lại rất nhanh hô hấp đều đặn chìm vào giấc ngủ.



Hơn mười giờ sáng, quây lễ tân gọi điện bảo cô xuống dưới tầng một chuyến. Cô tưởng Má Lưu trước giờ đưa cơm tới, đặt phần công việc trong tay xuống cô đứng dậy xuống lầu, nhưng cũng không có thấy bóng dáng má Lưu, thời gian lúc này cũng quá sớm.


Lễ tân chỉ cách đó không xa phòng khách: “Bên kia, nói là em gái cô, tìm cô có việc, hóa ra cô vẫn còn một người em gái sao….” Em gái sao? Thần sắc Ôn Ngôn lạnh đi ít nhiều, ngoại trừ Khương Nghiên Nghiên, cô không nghĩ còn người nào khác nữa.

Đẩy cửa phòng khách ra, Khương Nghiên Nghiên xinh đẹp thướt tha đang ngồi ở trên ghé sa lon, vừa uống ly cà phê cô lễ tân mang đến, vừa giả bộ nói: “Ôn Ngôn, chị cũng thật quá đáng thương, cái bụng lớn như vậy còn phải tự kiếm tiền nuôi mình.”

Ôn Ngôn đi tới chỗ đối diện cô ta ngồi xuống, lạnh giọng hỏi: “Cô tới làm cái gì?” Khương Nghiên Nghiên bĩu môi: “Không có chuyện thì không thể tới tìm chị sao? Nhưng tôi là thực sự có chuyện. Mẹ tôi cho chị không ít thứ nhỉ? Sau khi ly dị bà ta phân chia tài sản một phân tiền cũng không cho tôi, tôi muốn hỏi bà ta, bà ta nói không có, đoán chừng là cho cô rồi, tôi không có đoán sai chứ?” Đối với đồ đạc của Trần Hàm, Ôn Ngôn không có hứng thú, nhưng nếu là Khương Nghiên Nghiên đòi hỏi bà ta, cô cũng không ngại có hứng thú với nó: “Đúng vậy, Trần Hàm cho tôi một căn hộ, còn có một tấm thẻ ngân hàng, tôi cũng không có đi kiểm tra trong thẻ có bao nhiêu tiền, ước đoán cũng không biết bao nhiêu nữa, Khương gia trước đó coi như suýt phá sản, lúc này mới bao lâu? Muốn vực lại dậy cũng không nhanh như vậy đâu, nều như tôi là Trần Hàm, sẽ không nhanh ly hôn như vậy, dù sao cũng không dễ vớt được vài món lời.” Sắc mặt Khương Nghiên Nghiên tái nhợt trắng bạch nói: “Cô là cô nhi được anh Đình Sâm nhận nuôi, khẩu khí cũng không nhỏ đó, không bao nhiêu tiền sao? Tôi cho cô biết, Trần Hàm đưa cho cô tắm thẻ kia trong đó chí ít hơn mười triệu tệ, căn biệt thự bà ta cho cô cũng giá trị hơn triệu tệ!” Ôn Ngôn chán nản nhún vai: “Vậy thì thế nào? Cô muốn từ trong tay tôi cướp về sao? Trần Hàm đã rời khỏi Khương gia rồi, bà ta muốn cho ai cái gì đều là do các nhân bà ta, bà ta nguyện ý cho người nào, cô cũng không can thiệp được, cô bây giờ tới tìm tôi, tôi chỉ cảm thấy cô thực nực cười.” Khương Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, đem lửa giận áp chế xuống, trong tay cô ta còn có con bài chiến thăng chưa lật: “Chớ đắc ý vội, thứ trong tay cô, sớm muộn gì tôi cũng lấy lại, mẹ tôi chỉ có thể có một đứa con gái là tôi. Buồn cười là cô, luôn miệng nói không muốn cùng bà ta có bất kỳ quan hệ gì, vẫn còn muốn lấy tiền tài của bà ta, thực là đê tiện! Tôi còn tưởng rằng cô có nhiều cốt khí nữa! Trước mặt thì như thế này sau lưng thì như thế kia! Hôm nay tôi tới còn có một việc…” Nói xong, cô ta từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ đeo tay: “Đây là của anh Đình Sâm là rơi, cũng là chiếc đồng hồ anh ấy thích nhát, cô giúp tôi trả lại cho anh ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui