Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Sự thất vọng này cũng khiến cô bất ngờ, tại sao cô phải thất vọng chứ? Cô không nên hy vọng, cô nên giữ khoảng cách gần nhất và cũng xa nhất như trước đây, không phải sao? Đến giờ ăn trưa, một bóng người rõ ràng vụt vào cổng công ty. Những người vốn định ăn đều dừng lại nhìn xung quanh, bởi vì Mục Đình Sâm quá dễ thấy, điều quan trọng nhất là trên tay anh còn đang cầm một chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo.

Công ty mới có một số nhân viên mới, hầu hết họ chưa bao giờ gặp chính Mục Đình Sâm, cho nên họ đang đoán xem người “hiền phu” này là ai. Khi anh bước đến văn phòng của Ôn Ngôn, tất cả mọi người mới phản ứng được, một lúc sau cũng dần dần tản ra.

“Sao anh lại tới đây?” Tâm trạng của Ôn Ngôn lúc này gần như có thể miêu tả là sốc.


“Ăn cơm đi.” Anh không nói thêm lời nào, mở hộp cách nhiệt, đưa đũa vào tay cô.

Trong hộp giữ nhiệt có canh và đồ ăn, các món ăn đều hấp dẫn, là loại khiến người ta thoạt đã nhìn thèm ăn, Ôn Ngôn không nói nhiều, dưới ánh mắt anh ăn một phần, vẫn còn lại rất nhiều.

“Tôi bảo má Lưu làm đấy, không có hợp khẩu vị sao?” Anh cau mày hỏi.






Cảm xúc cáu kỉnh ở trong lòng Ôn Ngôn lại dâng trào, giống như lũ thêm lũ, không kiểm soát được: “Anh h nghe lời má Lưu đên như thê từ khi nào vậy? Anh là chủ của Mục trạch, dù sao má Lưu cũng chỉ là người giúp việc. Anh không cần phải làm cho người khác nhìn, tôi luôn nói với mọi người là anh rất tốt, tốt với tôi, tốt với tất cả mọi thứ, nếu như nói người nuôi dạy tôi là không tốt, vậy tôi khác nào là lấy oán trả ơn!” Nghe thấy động tĩnh họ nói chuyện, Lâm Táp đi ra khỏi văn phòng: “Đình Sâm? Sao anh lại đến đây? Hai người đang cãi nhau à?” Khuôn mặt của Mục Đình Sâm ảm đạm, anh không lại nói một lời nào mà quay đi.

Lâm Táp trầm ngâm nhìn bóng lưng xa xăm của anh: “Phụ nữ có thai quả là nóng nảy… anh ấy tốt bụng mang đồ ăn tới cho cô, cô còn tức giận mà đuổi anh ấy đi. Tuy nhiên có thể hiểu được, đây là cảm xúc không thể giải thích được khi mang thai.” Ôn Ngôn cũng cảm thấy mình có chút ngớ người, nhưng cô nhịn không được: “Tôi không bảo anh ta đưa, anh ta không rảnh như vậy.” Chương 189: Hiên Phu.

Lâm Táp vỗ vai cô: “Được rồi, gần đây anh ấy phải làm rất nhiều việc, lúc rảnh rỗi còn chịu khó chăm sóc cô, anh ấy cũng chịu áp lực rất lớn, đừng cãi nhau với anh ấy, suốt nửa tháng nay anh ấy còn không có thời gian đến bệnh viện gặp Kính Thiếu Khanh. Theo tôi được biết, những gì anh ấy làm cho cô đã là độc nhất vô nhị, chưa ai được hưởng đãi ngộ, nếu cô vẫn chưa hài lòng thì sau này còn nhiều, cô sẽ được học từ từ, cô đang mang thai thì đừng có nóng giận, nghỉ ngơi đi, chiều nay còn phải đi làm.” Buổi chiều làm việc xong, Trần Mộng Dao đến đón Ôn Ngôn.

Sau khi trở về căn hộ, Trần Mộng Dao không hè nghỉ ngơi, đầu tiên cô dọn dẹp vệ sinh căn hộ từ trong ra ngoài, đồng thời thay giặt quần áo và ga trải giường.


Ôn Ngôn tháy cô bận rộn tới độ đổ đầy mồ hôi, không nhịn được mà nói: “Đừng bận rộn nữa, cuối tuần mình có thể từ từ làm những việc này mà, cậu nghỉ ngơi một lát rồi về sớm đi, nếu không mẹ cậu lại làm phiền mình.” Trần Mộng Dao xua tay: “Mình không mệt, huống chỉ còn là công việc có lương, cậu đừng lo, mẹ mình đi đánh mạt chược không về ăn cơm, cậu đói không? Cậu muốn ăn gì?” Công việc có lương? Ôn Ngôn hơi khó hiểu, nói đùa: “Công việc có lương? Cậu giúp mình một việc, mình sẽ mời cậu đi ăn tối hay gì đó, như vậy là mua chuộc được cậu rồi sao?” Trần Mộng Dao cười: “Ai đó không cho mình nói, nhưng chúng ta là chị em tốt, cho nên mình sẽ phản bội anh ta. Trước khi mình đến đón cậu, Mục Đình Sâm đã gọi cho mình, bảo mình chăm sóc cậu, ban đêm cố gắng ở lại với cậu, những ngày này anh ta bận không chăm sóc cậu được. Không ngờ anh ta cũng có lúc phải nhờ người giúp đỡ, mình đã đồng ý, anh ta tặng cho mình một chiếc xe.” Ôn Ngôn im lặng, không biết nên nói gì. Nếu cô và Mục Đình Sâm có thể trực tiếp trao đổi sâu như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, nhưng từ nhỏ đến lớn, anh Chương 189: Hiên Phu.

chưa bao giờ mở lòng với cô.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trần Mộng Dao nhàm chán lướt điện thoại, chợt thấy một mẫu tin về Mục Đình Sâm nên bắm vào coi. Trông cô hơi lo lắng: “Tiểu Ngôn, các chi nhánh ở nước ngoài của Mục Đình Sâm dường như sắp phá sản rồi, không thể duy trì tiếp được nữa. Anh ta bảo tôi đi tới chỗ cậu, chắc là vì phải ra nước ngoài thu dọn tàn cuộc.” Ôn Ngôn chưa bao giờ nghe thấy những từ “đóng cửa” hoặc “công ty không thẻ tiếp tục hoạt động” từ Mục Đình Sâm: “Thật hay giả vậy? Ba năm trước anh ta đã tự thân thành lập nên công ty nước ngoài, có thể nói là nền tảng tương đối ổn định đấy, tại sao lại không thể mở được nữa?” Trần Mộng Dao đưa điện thoại cho cô xem: “Mình cũng không biết nữa. Ở trong tin tức không có giải thích chỉ tiết, khi được phỏng vấn Mục Đình Sâm cũng không bày tỏ quan điểm của mình. Đây là điều mà giới truyền thông nghĩ, có vẻ như danh tiếng đã bị tổn hại, nhưng ai cũng không nói là chuyện gì xảy ra. Khi anh ta về cậu có thể hỏi.” Ôn Ngôn cảm thấy có chút không nỡ, Mục Đình Sâm sao có thể để bản thân đến mức tổn hại thanh danh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui