Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Mục Sâm Đình suy nghĩ một lát: “Cái này nói sau đi. Bây giờ tôi đang bận. Chỗ ở mới của Mạc Ninh vẫn còn rất nhiều thứ cần sắp xếp. Đợi tôi về rồi nói.”

Buổi chiều, Ôn Ngôn gặp Trần Mộng Dao ở quan cà phê đường nam. Hai người đều mặt mày nhăn nhó. Kính Thiếu Khanh vẫn không có động tĩnh gì. Annie đủ tàn nhẫn, trực tiếp tìm người edit lại rồi tung lên mạng. Chỉ trong máy tiếng đồng hồ mà lượt xem cao đến dọa người. Bài viết chỉ đề cập đến Trần Mộng Dao. Trong tất cả ảnh đều không có bóng dáng của Kính Thiếu Khanh. Điều này khiến Trần Mộng Dao cảm thấy cuối cùng vẫn là

do cô gánh vác tất cả.

Ôn Ngôn luôn ghét những tin tức bỉ ổi như vậy: “Mình đã gọi cho Mục Đình Sâm. Anh ta sẽ đi tìm Kính Thiếu Khanh. Yên tâm, mình sẽ không để bài báo này tồn tại quá một ngày đâu. Chuyện này không trách cậu được.”

Trần Mộng Dao nhấp ngụm cà phê, bĩu môi: “Sao

mà không trách mình được? Dù gì cũng là mình ngủ người đàn ông của người khác. Dù mình bị thiệt, nhưng người phụ nữ đó không phải càng thiệt hơn sao? May mà chỉ đơn thuần là ngủ thôi, không làm chuyện gì khác. Cái tên Kính Thiếu Khanh đó cũng vậy, đều là phụ nữ, ôm người phụ nữ của mình ngủ không tốt hơn sao? Đúng là không biết anh ta nghĩ gì, hại mình thành chuột đầu đường cho người ta vây đánh. Mấy công tử ăn chơi này, không chọc nổi không chọc nổi. Mình

vẫn là tránh càng xa càng tốt.”

Vừa nói xong thì cô nhận được tin nhắn chuyển tiền. Số tiền khiến cô hơi ngơ ngác: “Tiểu Ngôn… Mình hình như cũng không thiệt lắm. Cái gì cũng không làm, chỉ ngủ một giác thôi mà kiếm được

năm chữ số.”

Ôn Ngôn bị cô ấy chọc cười: “Cậu cái cô ngốc này. Danh tiếng không đổi bằng tiền được. Đợi sau này cậu kết hôn rồi thì biết. Lúc những chuyện thị phi

này của cậu bị đào bới lại, sẽ trở thành cái xương cá mắc trong cổ họng của chồng cậu, cũng là

nguồn gốc của mâu thuẫn. Dù Mục Đình Sâm không nói gì, nhưng đối với những chuyện lúc trước bị khui ra của mình… trong lòng anh ta cũng


bận tâm.”

Trần Mộng Dao cười một cái: “Tiểu Ngôn, cậu lớn rồi, trưởng thành rồi. Xem ra hôn nhân quả nhiên sẽ khiến người ta trưởng thành nhanh chóng. Nhát gan sợ phiền toái bây giờ đã hoàn toàn không giống vậy nữa. Chuyện đã như thế này rồi, mình không sao. Đối với mình mà nói, không có gì gay

go hơn được nữa. Mình đã sống ở địa ngục rồi.”

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Ôn Ngôn biết không phải là điện thoại của mình, nhìn chằm vào Trần Mộng Dao: “Kính Thiếu Khanh gọi?”

Trần Mộng Dao lắc đầu: “Mẹ mình.”

Vừa bắt máy, còn chưa mở loa ngoài mà Ôn Ngôn đã nghe thấy tiếng của Giang Linh: “Con chết ở

đâu rồi hả? Tin tức trên mạng là sao? Mẹ nói sao con tối nào cũng không về nhà chứ. Con làm

những chuyện đáng xấu hỗ như vậy không phải là

bôi tro trát trầu vào mặt mẹ à?”

Trần Mộng Dao sớm đã quen rồi, bình tĩnh mà uống cà phê, đáp trả: “Con không làm những chuyện “đáng xấu hồ” đó thì lấy đâu ra tiền cho mẹ đánh bài, mua hàng hiệu? Con nếu là mẹ thì con đúng là sẽ ngại đến mức không dám hỏi đấy.

Được rồi, con muốn yên tĩnh một lát.” Vừa nói xong thì cúp máy, tắt nguồn.

Ôn Ngôn không kìm được mà hỏi: “Kính Thiếu Khanh đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với cậu sao?

Chỉ chuyển tiền?”

Trần Mộng Dao gật đầu: “Có lẽ là bị người phụ nữ của anh ta xử đẹp rồi. Mình thấy người phụ nữ đó không vừa đâu. Bây giờ mình là lo có bị mắt việc hay không. Nếu người phụ nữ đó biết mình làm việc ở công ty của Kính Thiếu Khanh thì chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn. Mình đã làm tốt chuẩn bị bị

mắt bát cơm rồi. Trong nhà hết thức ăn rồi, mình còn phải đi mua đồ. Hôm nay không nói nữa, lần

sau có chuyện mình lại gọi cho cậu.”

Ôn Ngôn lúc về tới Mục trạch thì đã đến giờ cơm, nhưng Mục Đình Sâm vẫn chưa về. Cô tưởng là Mạc Ninh giữ anh ở lại ăn cơm nên cũng không hỏi nhiều. Qua một buổi trưa, chuyện của Trần Mộng Dao ở trên mạng đã ngày càng hot hơn, đã

có người tổ chức đòi băm vằm Trần Mộng Dao rồi.

Cô lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Vốn muốn đợi Mục Đình Sâm về rồi thương lượng xem nên làm thế nào. Ai ngờ đến mười hai giờ tối rồi mà anh vẫn chưa về. Cô không kìm được mà gọi điện hỏi. Bất ngờ là lần này không gọi được, đối

phương đã tắt máy.

Sáng hôm sau, cô đi làm như bình thường, cũng


mới biết, Mục Đình Sâm cả đêm không về nhà.

Cô cũng không nghỉ ngờ anh có chuyện gì với Mạc Ninh, chỉ là thấy kỳ lạ. Anh không về nhà sao lại không nói một tiếng?

Đến công ty, Lâm Táp vẫn như bình thường, giống

như chưa có việc gì xảy ra. Trạng thái của Lâm Táp theo lý mà nói sẽ khiến cô yên tâm hơn chút, vì dù sao anh có quan hệ tốt với Mục Đình Sâm như vậy, ai xảy ra việc gì thì chắc chắn người còn

lại sẽ biết. Nhưng trong lòng cô lại không yên.

Rất nhanh, Trần Mộng Dao gửi tin nhắn cho cô: Tiểu Ngôn, mình phát hiện chỗ gần nhà mình có người theo dõi, còn có người dùng sơn đỏ viết lời mắng lên trên cửa nhà mình. Bây giờ mình không

dám ra khỏi nhà nữa!

Cô nhìn thấy tin này thì suýt nữa nhảy dựng lên. Quyết định đi tới nhà Trần Mộng Dao một chuyến. Nhưng cô không dám đi một mình. Suy nghĩ một

lát, cô kéo Lâm Táp đi theo làm đệm đỡ.

Xe của Lâm Táp lúc lái tới trước nhà Trần Mộng Dao, thì Ôn Ngôn đã cố tình chú ý. Xung quanh quả thực có mấy người khả nghi đang nhòm ngó. Lâm Táp cũng biết chuyện này: “Tôi đề nghị chúng

ta đừng manh động. Những người này nêu là do

Annie phái tới thì sẽ không dễ bị đuổi đi, rất có khả năng sẽ xảy ra xô xát. Tôi gọi cho Thiếu Khanh,

chuyện này anh ấy phải giải quyết.” Ôn Ngôn không hiều: “Annie là ai2”

Lâm Táp giải thích: “Chính là vị hôn thê của anh ấy. Yên tâm, tôi không thân với người phụ nữ đó. Thiếu Khanh cũng chưa cô ta ra ngoài chơi bao giờ.” Điện thoại của Lâm Táp kết nói bluetooth của xe, sau khi cuộc gọi kết nối, không nghe thấy tiếng của Kính Thiếu Khanh mà lại nghe thấy có người đang dạy dỗ: “Con làm cái gì vậy? Thiếu Khanh, bây giờ chúng ta giải thích thế nào với An gia đây? Con vẫn luôn là một đứa trẻ nghe lời. Nhiều năm như vậy, mẹ chưa bao giờ phải dọn dẹp tàn cuộc nào cho con cả, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện


rồi?”

Lâm Táp không dám thở mạnh, cẩn thận ra hiệu: Là mẹ của Thiếu Khanh.

Ôn Ngôn biết Kính Thiếu Khanh tạm thời không

giúp được gì rồi, trực tiếp vươn tay cúp máy: “Chúng ta lên trên đi. Bàn bạc xem là báo cảnh sát hay là thế nào. Dao Dao là bạn tốt nhất của tôi. Chuyện này tôi không cho phép xảy ra trên người

cô ấy, càng sẽ không đề cô ấy chịu uy hiếp.”

Hai người họ cùng lên lầu gõ cửa. Trần Mộng Dao xác định người gõ cửa là ai rồi mới dám mở cửa. Trong nhà, Giang Linh cứ trách móc mãi. Dù sao thường ngày giờ này bà vẫn còn đang ngủ ngon lành, nhưng bây giò lại bị người ta dọa cho ngủ

không ngon.

Trần Mộng Dao sắp điên lên rồi: “Mình không ra ngoài được, bây giờ đã muộn giờ làm rồi. Vốn chỉ được có một chút lương, còn bị trừ nữa. Phiền

chết đi được!”

Ôn Ngôn liền cắt ngang: “Báo cảnh sát đi. Cứ nói cậu bị người ta theo dõi, còn có người dùng sơn đỏ viết bậy lên tường. Cảnh sát sẽ không thể không quản.”

Trân Mộng Dao còn chưa nói thì Giang Linh đã nhảy dựng lên: “Sao mà báo cảnh sát được? Cảnh sát nếu dò hỏi ra nguyên nhân hậu quả thì nói ra mất mặt lắm. Mẹ thấy thời gian lâu rồi thì sẽ trôi

qua thôi, nhịn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui