Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Đến khi gặp đèn đỏ, Mục Tinh Ngôn dừng xe, nhìn về phía dòng xe cộ bên ngoài: “Không có gì, nói nhảm máy lời mà anh không thích nghe.”
Quan hệ của cậu và Mục Đình Sâm từ nhỏ đã không tốt lắm, “từ nhỏ” là chỉ sau khi ba tuổi.

Dù sao nhiều năm như vậy chỉ là liên lạc điện thoại, quan hệ bố con có thân thiết cơ nào, cũng sẽ sinh ra ngăn cách.

Lúc cuộc sống cảm thấy khó khăn, cậu cho tới bây giờ.

đều là tự mình một mình giải quyết, ròng rã mười chín năm, Mục Đình Sâm làm hết trách nhiệm của người chồng, nhưng không làm hết trách nhiệm của người bó.

Những chuyện này cậu đều dùng tất cả khả năng đi tìm hiểu, nhưng cậu cũng không dễ dàng giống vậy, không cùng sống với nhau, cho nên không có cách nào hoàn toàn lý giải cho nhau.

Đến một nhà hàng hàng đồ Tây, lúc chọn món, Mục Tinh Ngôn gọi rượu vang, Kính Tiêu Nhiễm thì gọi nước trái cây.


Nhìn cậu bưng ly rượu tinh tế chậm rãi thưởng thức, Kính Tiêu Nhiễm hỏi: “Anh, anh học uống rượu lúc nào thế?”
Mục Tinh Ngôn thản nhiên nói: “Em không biết thì thôi đi, mấy năm này ở Pháp anh không phải một mình ở lại, bố anh phái người trông coi anh, dạy anh quy củ, dạy anh làm sao quản lý công ty.

Bây giờ trỏ về, có thể thoáng nhẹ nhõm mắy ngày.”
Kính Tiêu Nhiễm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa những thứ này, dù sao cũng là Mục gia, Mục Đình Sâm có ở xa, cũng sẽ trông coi đứa con trai duy nhất này.

Cô gật gật đầu, bưng nước trái cây lên nhấp một miếng, không chú ý tới ánh mắt Mục Tinh Ngôn ở trên người cô.

Cô hỏi: “Em mười chín tuổi rồi đúng không? Sinh nhật năm nay, anh có thể tham dự r: Cô kinh ngạc ngắng đầu: “Lúc trước anh không nhớ rõ sinh nhật em, là giả vờ sao?”
Cậu cười không đáp, bỗng nhiên dừng một chút, hỏi: “Có bạn trai gì chưa?”
Khóe miệng Kính Tiêu Nhiễm giật giật một cái: “Bạn trai là cái gì? Có thể ăn không? Mẹ em không cho em yêu đương trước cô nghiệp, bà ấy muốn em với anh…” Nói đến đây, mặt cô đỏ lên, vội vàng ngậm miệng lại.


Ý cười trong coi ngươi của Mục Tinh Ngôn đậm lên mấy phần: “Phải không? Bà ấy có có dự định như thế này? Em thấy thế nào?”
Cô không hiểu: “Em cảm thấy? Cảm thấy cái gì?”
Thân thể của cậu hơi nghiêng về phía trước, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô: “Cảm thấy anh với em, có thể có gì đó không?”
Nghĩ đến người con gái tên “Tiểu Nhiên” kia, con ngươi Kính Tiêu Nhiễm thõng xuống, cô nghĩ, nhất định là cậu đang nói đùa: “Anh à, anh đừng trêu em nữa, đây chỉ là trò đùa thôi, không thể coi là thật.

Con người mẹ em anh cũng biết, bà Ấy nói chuyện chẳng qua không suy nghĩ nhiều, một trò đùa mà đùa nhiều năm như vậy, cũng đủ có chấp.”
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, nhìn về phía khác.

Tính cách Kính Tiêu Nhiễm cực kỳ giống Trần Mộng Dao, tùy tiện, cô không nhìn thấu trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bầu không khí lập tức nguội xuống.

Ăn cơm xong, cô chủ động nói tạm biệt: “Anh vừa về chắc là còn bề bộn nhiều việc, chút nữa đến công ty hay về nhà? Anh đến công ty, để tự bắt rồi lái xe về, nếu anh về nhà, em liền thuận đường cùng anh về, xe em còn đang ở nhà anh mà.”
Mục Tinh Ngôn nói: ‘Ngày mai rồi đến công ty, trên tay của anh còn có chút việc phải xử lý, về nhà, cùng đi đi.

Đúng rồi, chuyển lời cho bố Kính và dì giúp anh, buổi tối anh sẽ qua đó ăn cơm.”
Kính Tiêu Nhiễm lập tức vui vẻ ra mặt: “Vẫn là người một nhà tụ chung náo nhiệt chứ? Nhìn anh mặt ngoài thích bộ dáng an tính, kỳ thật nội tâm cũng khát vọng cùng người nhà tụ tập mà, khi còn bé anh luôn ghét bỏ em ồn ào, không phải cũng suốt ngày mang em theo bên cạnh sao?
Yên tâm, em nói bồ buổi tối làm những món anh thích ăn, những năm này anh ở nước ngoài khẳng định chưa được ăn đồ ngon hơn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui