Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Tôi Không Thể Không Có Em Quý Á Nam thản nhiên “ừ” một tiếng.

Ôn Ngôn lại chắn động về thể xác và tinh thần, cô luôn cảm thấy lời này của Kha Trăn là đối với cô, sao Mục Đình Sâm lại nghĩ đến việc canh chừng vào các sân bay và tất cả lối vào?
Nếu chỉ đơn giản là nghĩ rằng cô chỉ là bị bắt cóc, những kẻ bắt cóc hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn mạng của cô, chắc chắn sẽ không đưa cô đi bộ đường dài ra nước ngoài hoặc các thành phố quá xa khác!
Lúc này cô mới kịp phản ứng được vì sao Quý Á Nam và Kha Trăn cái gì không đúng, nhất định là Kha Trăn giúp cô đưa bông tai cho Mục Đình Sâm tiết lộ cái gì…
Khi cô muốn mở cửa sổ xe ra nhìn vẻ mặt Kha Trăn, Quý Á Nam đột nhiên đưa tay đóng cửa sổ xe của cô lại: “Hơi nóng, bật điều hòa đi.”
Cô cúi người lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra! Hiện tại tôi nhìn thấy anh cả người đều không thoải mái!”
Thân thể Quý Á Nam cứng đò, lại rất nhanh khôi phục bình thường.

Ôn Ngôn hiện tại đối với anh ta biểu lộ ra chán ghét là không thể tránh khỏi, tuy rằng điều này rất đau đớn với anh ta, nhưng anh ta tin đây chỉ là tạm thời, chờ rời khỏi nơi này, anh ta sẽ đối xử tốt gấp đôi với cô, anh ta tin lâu ngày sinh tình, cũng tin anh ta chấp nhất không sai.


Chờ đến khi lái xe đến thành phó, Ôn Ngôn mới phát hiện, kỳ thật cô vẫn luôn ở đề đô, chỉ là vị trí biệt thự tương đối vắng vẻ mà thôi.

Càng như vậy, cô càng cảm thấy bi ai, rõ ràng người ngày nhớ đêm mong ở ngay dưới mí mắt, lại không thể gặp mặt.

Cửa sổ xe của Quý Á Nam trải qua xử lý đặc thù, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài, nhưng từ bên ngoài, lại không nhìn thấy bên trong.

Thậm chí trên đường còn đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, không biết là chỉ có một con đường phải đi qua hay là Quý Á Nam cố ý mà thôi, trong vài giây ngắn ngủi khi xe đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, hô hấp của cô đều là bất động.

Cho đến khi chiếc xe lái xa, cũng không nhìn thấy tòa nhà cao tầng nỗi bật đó, cảm xúc của Ôn Ngôn sụp đỏ: “Dừng lại! Dừng xe lại!”

Quý Á Nam thờ ơ: “Đừng làm loạn.”
Cô điên rồ thò người về phía trước quấy rầy người lái xe, chiếc xe bắt đầu lái xe bất thường trên đường, lắc trái và phải, Quý Á Nam mạnh mẽ giữ cô lại: “Đừng náo loạn nữa! Phải, tôi cố ý đi đường này, chính là muốn cho em biết, cho dù chúng ta ở dưới mí mắt Mục Đình Sâm, anh ta cũng không tìm được em, em dẹp ý niệm này đi!”
Ôn Ngôn hung hăng cắn vào mu bàn tay anh ta, trong mắt cô tàn nhẫn như muốn xé máu thịt của anh ta ra!
Quý Á Nam bị đau, nhưng không né tránh, mặc cho cô cắn như vậy, thẳng đến khi máu tươi nhuộm đỏ bờ môi cô..

Chờ cô buông răng sụp đổ khóc ra tiếng khóc, anh ta mới thử an ủi cô: “Chỉ cần em có thể vui vẻ, đối xử với tôi như thế nào cũng được, quên anh ta đi, tôi không thể không có em..”
Ôn Ngoan run giọng nói: “Anh không thể không có tôi, cho nên tước đoạt quyền tự do của tôi sao? Anh đây chỉ là ích kỷ muốn chiếm làm của riêng! Tôi cũng không thể không có Mục Đình Sâm, không thể không có con trai tôi, tôi cầu xin anh… thả tôi ra… tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới trêu chọc anh…”
Quý Á Nam mím môi không lên tiếng, anh ta không biết nên làm gì, anh ta không có khả năng đáp ứng lời cầu xin của cô, anh ta cũng sợ loại ngày không có cô, cho dù cô chưa từng thuộc về anh ta…
Sau khi lái xe ít nhất ba giờ, dừng lại ở một sân bay không quá lớn, sân bay này không có chuyền bay ra nước ngoài, có thể thấy được, Quý Á Nam muốn đi thành phố khác trước, sau đó bay ra nước ngoài.

Thông tin tài liệu của Ôn Ngôn một khi để lại dấu vết ở đây, khẳng định sẽ sớm bị Mục Đình Sâm phát hiện, cho.

nên sau khi đến các thành phó khác, không có thời gian đặt chân, sẽ trực tiếp bay ra nước ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui