Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Chuyện Ôn Ngôn mắt tích cũng truyền đến tai Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh rất nhanh, lại thêm Diệp Quân Tước bên này, ba phía đồng thời ra tay, lục soát mọi nơi.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Mục Đình Sâm sợ, anh sợ bị trả thù, sợ Ôn Ngôn cũng bị giết chết giống Quý Á Nam!
Anh không thể không có cô!
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, hết thảy cũng không an tĩnh lại theo màn đêm, ngược lại càng khiến người khác bát an.

Mục Đình Sâm ở thư phòng không ngừng hút thuốc, điện thoại một mực không buông xuống, anh sợ bỏ lỡ bất kỳ một tin tức nào liên quan tới Ôn Ngôn.

Tiểu Đoàn Tử sợ hãi đẩy cửa thư phòng ra, thò cái đầu nhỏ vào: “Bồ ơi, bao giờ mẹ về thế?”
Thân thể Mục Đình Sâm bỗng nhiên cứng đờ, nói giọng khàn khàn: “Rất nhanh… rất sẽ liền sẽ trở về… Con phải ngoan ngoan nghe lời.”
Một bên khác, biệt thự trong núi cực kỳ vắng vẻ, Ôn Ngôn dần dần khôi phục tri giác trên một chiếc giường lớn.


Ý thức của cô còn rất mơ hồ, mơ hồ nghe được bên cạnh có tiếng người nói chuyện: “Lần này thuốc không cần thận hạ liều mạnh, hẳn là không vấn đề gì, cũng sắp tỉnh rồi, mấy ngày sau chăm sóc cơ thẻ tốt một chút là không vấn đề gì rồi.”
Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem đối phương là ai, thế nhưng là mí mắt quá nặng, cô thậm chí không cách nào.

phân rõ âm thanh người nói chuyện có quen thuộc hay không.

Rất nhanh, tiếng bước chân đi xa, không biết vùng vẫy bao lâu, cô mới mở hai mắt ra, bên trong gian phòng là một mảnh đen kịt, ánh trăng rơi vào ngoài cửa sổ quạnh quẽ, làm cô thoáng khôi phục tầm mắt.

Cô không biết mình ở nơi nào, chỉ nhớ rõ bị người khác bắt đi trong tang lễ.

Thân thể động dậy, cô giãy dụa lung la lung lay đứng dậy xuống giường, lại phát hiện cửa phòng bị khóa trái, đến cửa số cũng bị khóa cứng, căn bản mở không ra.

Cô thử máy lần, tuyệt vọng ngòi liệt trên mặt đất, vừa nãy gần như đã tiêu hao hết gần như không còn năng lượng của cô, hiện tại đầu cô vẫn vô cùng chóng Đột nhiên, cửa vào có tiếng bước chân tới gần.


Cô giãy dụa đứng lên trốn đến phía sau cửa, tiện tay cầm đèn bàn trên giường xem như vũ khí, muốn tìm cơ hội đi ra ngoài.

Thời điểm chốt cửa bị vặn ra, nhịp tim cô nhanh đến mức gần như muốn xé tan lồng ngực mà nhảy ra ngoài!
Chờ cửa bị đẩy ra, trông thấy đi vào là một bà lão tóc đã có chút trắng, cô sửng sót, cuối cùng không hạ thủ được: “Bà là ai? Đây là nơi nào?”
Bà lão tìm theo tiếng nhìn về phía cô, có chút kinh ngạc: “Ôn tiểu thư, cô đứng phía sau cửa làm cái gì? Đến ăn một chút gì đi, một ngày cũng không ăn gì, khẳng định đói bụng rồi.”
Ôn Ngôn không có tâm tư ăn cái gì, Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử còn đang chờ cô về nhà: “Tôi hỏi và đây là đâu?”
Bà lão mắt điếc tai ngơ với cô, chỉ là tái diễn lời nói mới rồi: “Ăn chút gì đi.”
Cô phẫn nộ nện đèn bàn xuống đất: “Tôi không ăn! Là ai bắt cóc tôi? Có bản lĩnh bảo hắn ra đây!”
Mặt bà lão không chút biểu tình ngồi xổm người xuống thu dọn sạch sẽ đèn bàn, một chữ cũng không chịu nói ra.

Ôn Ngôn khẽ cắn môi vọt thẳng ra khỏi gian phòng, bà lão cũng không vội, cũng không ngăn cản, rất nhanh Ôn Ngôn liền phát hiện bên ngoài cửa sổ cũng bị phong kín, nơi này.

là một tòa biệt thự, trang hoàng còn rất xa hoa, đến bức tranh tùy ý treo ở trên tường cũng có giá trị không nhỏ!
Cô càng ngày càng không hiểu rõ, nếu thật là lấy tiền tài hoặc là tính mệnh là điều kiện tiên quyết bắt cóc, vậy cô hẳn là nên bị trói, ở một xó xỉnh nào đó mới biết, vì sao ở’ trong biệt thự xa hoa như thế? Ngoại trừ thuốc mê làm cô không dễ chịu, cô cũng không nhận ngược đãi khác, người bắt cóc cô rốt cuộc là aï? Muốn làm gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui