Mục Đình Sâm không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào trang bìa bưu kiện liên lạc của Diệp Quân Tước trên màn hình máy tính, chỉ hai phút trước, Diệp Quân Tước gửi thư nói: “Khúc Thanh Ca thúc giục tôi ăn cơm, còn lại anh tự mình xem trước đi, chờ tôi ăn cơm rồi tiếp tục xem xét.”
Cô đang nói dối, cô đang nói dối anh! Chờ Ôn Ngôn rời khỏi Mục trạch, anh không đếm xỉa tới cằm chìa khóa lên xe đi theo đi ra ngoài, trước khi đi nói với Lâm quản gia cùng máLưu, không nên đem chuyện anh không ở nhà nói cho Ôn Ngôn, anh ngược lại muốn xem, cô muốn làm cái gì.
Từ Mục trạch đi ra, Ôn Ngôn đi tới giao lộ muốn đón xe, không nghĩ tới Quý Á Nam không biết từ khi nào đã chờ ở ngã tư.
Cô sợ bị người quen gần đó nhìn tháy, liền vội vàng lên xe của Quý Á Nam: “Sao anh lại tới đây?
Anh nên là hẹn một chỗ chờ tôi đi qua, để người ta nhìn thấy không chừng nói như thế nào, tôi không muốn để Mục Đình Sâm hiểu làm.”
Quý Á Nam rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo.
Nhưng cũng không sao, không có gì bất ngờ, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Ôn Ngôn không nói gì, coi như là mặc định, sau hôm nay, cô sẽ không đến nhà hàng của anh nữa, cũng sẽ cố ý tránh xa anh, cho nên, đây đại khái chính là lần cuối cùng gặp mặt đi, trong lòng đều biết rõ.
Chiếc xe dần dần rời khỏi thành phố và cuối cùng dừng lại ở chân núi một công viên.
Hai người đều không nói gì, không khí yên tĩnh và bóng đêm bên ngoài cửa sổ xe khiến người ta bắt an.
Cuối cùng vẫn là Ôn Ngôn mở miệng trước: “Anh muốn nói cái gì thì nói đi, lát nữa tôi phải trở về rồi.
Tôi… không nghĩ tới người trong lòng anh là tôi, nói thật, tôi có chút bị dọa sợ, cũng không nghĩ tới anh sẽ chấp nhất nhiều năm như vậy, tôi thậm chí cảm thấy… đầu có chút vô ly.”
Quý Á Nam tự giễu cười cười: “Đúng vậy, đối với ngươi mà nói không có bình thường, nhưng tôi lại có chấp nhiều năm như vậy.
Đôi khi tôi cũng ghét tính cách của mình, luôn luôn đối với một số người một việc nhớ mãi không bao giờ quên, trong lòng lại cũng không chưa nỗi.
Nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy cô, là trong phòng vẽ tranh của trường, khi tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, chỉ có cô ngồi đó một mình nghiêm túc vẽ, ngồi dưới ánh nắng mặt trời…tôi đã thử tiếp cận cô, nhưng cô luôn tránh xa người ngàn dặm, bên cạnh cô ngoại trừ Trần Mộng Dao cùng Thẳm Giới, không chịu nỗi người khác, hơn nữa tôi không lâu sau muốn ra nước ngoài, liền không có cố ý đến gần cô, sau này tôi lại suy nghĩ, nếu lúc trước ta dùng điểm tâm, có phải có thể giống như Trần Mộng Dao và Thẩm Giới hay không… trở thành bạn với cô?
Như vậy ít nhất cũng không hối tiếc nhiều như vậy.”
Cảm giác bị người ta thích cũng không làm cho người ta chán ghét và phản cảm, Ôn Ngôn cũng vậy, cô chỉ cảm thấy có chút khoa trương,như lọt vào trong sương mù, nhớ lại chỉ tiết lúc trước Quý Á Nam đối với cô, cô không thể không tin.
Sau một thời gian, cô hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi biết, cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng ngay từ đầu chúng ta đã không ở trên một con đường, và bây giờ cũng vậy.”
Tôi hy vọng anh về sau sẽ đạt được ước muốn, tìm thấy một người thực sự có thể đi cùng anh trong suốt cuộc đời.”
Quý Á Nam thản nhiên nở nụ cười: “Ừm, cô cũng phải thật tốt.
Tôi vẫn quyết định ra nước ngoài, bốn đầu nghĩ là lần này trở về nhà từ từ, không nghĩ là tôi quá thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy để cho cô biết, tôi không muốn gây phiền nhiễu cho cô.
Nhà hàng đó… vốn là vì cô mở ra, tôi vẫn hy vọng cô có thể thường xuyên đến, nếu tôi không ở trong nước, cô cũng sẽ không chú ý?”
Tình cảnh này, Ôn Ngôn không có biện pháp cự tuyệt, Quý Á Nam này từ trước đến nay đều làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào cự tuyệt, cho nên cô gật đầu: “Được.”
Lời nên nói đã nói xong, còn có bước cuối cùng, đó chính là, Quý Á Nam vẫn luôn muốn ôm.
Có lẽ anh ta không biết nên mở miệng như thế nào, Ôn Ngôn chủ động ôm lấy hắn: “Ta phải đi rồi, coi như nói lời tạm biệt, anh cũng vậy, coi như xa cách.”
Quý Á Nam dừng một hồi, mới đưa tay ôm lấy cô, đã từng vô số lần xuất hiện trong đầu anh ta, lại dần dần mơ hồ bóng dáng, lúc này thật sự thật sự ở trong lòng anh ta, cái loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có, làm cho anh ta có loại tâm tình không nói nên lời, chờ mong nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đạt được ước muốn rồi..
Lúc này, bên ngoài xe, Mục Đình Sâm đang từng bước đến gần.
Anh đi theo xe của Quý Á Nam một đường tới nơi này, trong lòng thấp thỏm.
Xe của Quý Á Nam dừng lại ở đây một lúc lâu, anh không nén được tức giận.
Địa phương hẻo lánh như vậy, cô nam quả nữ, lại ở trong xe kín, làm cho anh không thể không suy nghĩ lung tung, muốn tìm tòi hư thực.
Khi anh nhìn thấy hai thân ảnh ôm nhau trong xe, thân thể cứng đờ, một màn chói mắt khắc sâu vào trong đầu anh, nữ nhân của anh, cùng nam nhân khác lén lút đến nơi khuất hẹn hờ?
Nếu anh không ngăn cản, họ sẽ làm gì tiếp theo?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...