Tiểu Đoàn Tử thút tha thút thít đi lên lầu, xem ra vẫn cảm thấy ủy khuất không được, trong quan niệm của trẻ con, rất khó phân biệt đúng sai, đây là điều khiến người ta đau đầu nhát.
Mục Đình Sâm buồn bực nói: “Tôi cũng không đau lòng, cũng không để nó đứng dậy, là em mềm lòng trước.”
Ôn Ngôn liếc xéo anh: “Anh có ý làm cho em thấy sao?
Quần áo mùa hè mỏng như vậy, anh để cho nó quỳ trên một chiếc ghế cứng như vậy, ngày mai đầu gối của nó sợ là có vết bằm tím.
Trước kia em chưa từng thấy qua cái ghế nhỏ này, anh lầy được ở đâu?”
Khóe môi Mục Đình Sâm mang theo tự tiêu phiếu tiếu: “Vì trị nó, đặc biệt chuẩn bị.
Anh đã hỏi qua Thiếu Khanh rồi, là bố mẹtiểu mập mạp kia không biết trời cao đất rộng, tính tình dung túng con trai cũng vô pháp vô thiên, anh ngược lại cảm thấy tiểu Đoàn tử không quá đáng, là em nhát định phải luận đúng sai.
Đổi lại, biện pháp anh giải quyết có thể không chỉ như vậy.
mà thôi.”
Bố mẹ của tiểu mập mạp kia đích xác có chút không vui, thái độ bốn đầu thật giống như đứa nhỏ nhà mình là Thái tử gia, đến đâu cũng phải đi ngang qua, điểm này Ôn Ngôn này không thể không đồng ý, nhưng hiện tại sự tình đã giải quyết xong, không cần thiết nghiên cứu nữa, sẽ có vẻ là mượn đề phát huy: “Được rồi, chuyện này không lớn, cứ như vậy đi, dù sao bị đánh cũng không phải con trai anh, anh còn nghĩ thế nào?
Tôi mệt rồi, đi tắm rồi ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mục Đình Sâm đóng tạp chí trong tay đứng dậy đi theo cô lên lầu: “Trong mắt em, anh tội ác tày trời sao?”
Ôn Ngôn bước chân khẽ dừng lại: “Anh đang nói cái gì vậy?
Em…cũng không có nghĩ như vậy, chỉ là cảm tháy, hiện tại tất cả đều tốt, không cần phải để tiểu Đoàn Tử chịu đựng nhiều giống như anh ăm đó.
Sống thoải mái tự tại một chút không tốt sao?”
Mục Đình Sâm tiến lên nắm lấy bàn tay gầy gò của cô: “Tối nay em đi đâu ăn cơm?”
Thời gian này mới trỏ về, khẳng định ở bên ngoài ăn rồi.”
Ôn Ngôn nghĩ đến “cảm giác khác thường” Quý Á Nam cho cô, liền nói dói: “Tùy tiện tìm một nhà hàng sẽ dừng chân, anh quan tâm cái này?
Quan tâm đến điều này sẽ không làm em tức giận bỏ đi.”
“Là nhà hàng của Quý Á Nam?”
Thân thể Ôn Ngôn cứng đờ, cô phản xạ hỏi: “Anh theo dõi em?”
Mục Đình Sâm buông tay cô ra, trên mặt không nhìn ra bắt kỳ cảm xúc nào: “Không, trên người em, có mùi món ăn Quảng Đông.
Đi tắm rồi ngủ sơm đi.”
Nói xong, anh xoay người đi về phía thư phòng.
Tim Ôn Ngôn đập nhanh hơn không ít, bất luận kẻ nào khi nói dối bị vạch trần đều sẽ phản ứng như vậy, cô kinh ngạc trước khứu giác nhạy bén của anh, lại ảo não không nên thuận miệng nói dối, vốn không có chuyện gì xảy ra, trong mắt anh đa nghỉ, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Anh càng không lộ ra ngoài như vậy, càng làm cho người ta sợ hãi.
Cuối tuần, Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao hẹn Ôn Ngôn đến nhà hàng Quý Á Nam tụ tập, Ôn Ngôn cự tuyệt.
Bất kể là lần trước Quý Á Nam cho cô cảm giác kỳ quái, hay là sau đó nói dối bị Mục Đình Sâm vạch trần, cô cũng không có lý do gì để đến đó.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô chưa bao giờ cảm thấy chỉ số thông minh của mình có thể đấu được Mục Đình Sâm, người đàn ông này, chỉ khi dịu dàng mới có thể làm cho cô cảm thấy, anh bị cô thuần phục, một khi lộ ra răng nanh, nàng cũng không thể kiểm soát.
Đến nhà hàng, Trần Mộng Dao vừa gọi món vừa trách móc: “Thật là, thật vất vả cuối tuần đi ra ngoài chơi, Tiểu Ngôn còn không tới, chỉ còn lại hai chúng ta.
Cậu ấy không phải là thích món ăn ở nhà hàng Quý Á Nam sao?
Có phải trốn chúng ta len lén đến nhiều, ăn chán rồi không?”
Khúc Thanh Ca tâm tư tương đối kín đáo, đã sớm nghĩ đến một tằng thứ sâu sắc, nhưng cô không nói rõ: “Có thể là vậy, thỉnh thoảng cũng phải đổi khẩu vị, hai chúng ta ăn cũng rất tốt, không phải có mình đi cùng cậu sao?
Mình thấy A Nam hình như không có ở nhà hàng, mình gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút.”
Nói xong, cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, gọi điện thoại, cô hỏi: “Á Nam, anh đang ở đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...