Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm cũng không cảm tháy đây là cái gì khen ngợi, bị Đoàn Tử quấy rày như vậy, cả lớp đều không thể yên bình, hai người bọn họ cũng không dám thừa nhận Đoàn Tử là con nhà mình, chột dạ trốn sang một bên.

Nhanh đến buổi trưa, Đoàn Tử vẫn bình yên tự nhiên, Mục Đình Sâm liền mạnh mẽ dẫn Ôn Ngôn đi: “Không có gì phải lo lắng, em xem nó như vậy, cần em ở bên?
Nó như vậy chúng ta lại bớt lo.

Nếu em thật sự không yên tâm, mình đổi mẹ Lưu đến đây canh chừng.”
Ôn Ngôn cũng không đặc biệt lo lắng, trường mẫu giáo này là tốt nhất trong thành phố, Mục Đình Sâm đã sớm sai người đánh tiếng một chút, đứa nhỏ ở trường sẽ không xảy ra vấn đề gì, cô cũng chỉ là rất hiều kỳ Đoàn Tử vì sao lại không giống những đứa trẻ khác.

Buổi chiều, Mục Đình Sâm đến công ty, lúc tan học Đoàn Tử là Ôn Ngôn và Lâm quản gia đi đón.

Đoàn Tử lên xe liền ngủ gật, còn phải giống như bố cậu không quên tao nhã, tay chồng chéo trước người, tựa vào xe ngồi nhắm mắt dưỡng thần, thân thể thoáng nghiêng một chút, liền lập tức bừng tỉnh điều chỉnh.


Ôn Ngôn nhịn không được trợn tròn mắt: “Không biệt Mục Đình Sâm cho con thuốc mê gì, càng ngày càng giống anh ấy.

Hôm nay con ở trường có nghịch ngợm gây rồi không?”
Đoàn Tử nhắm mắt không kiên nhẫn nói: “Con mới không có nghịch ngợm gây rối, con cùng người khác không giống nhau, ngươi không cần vơ đũa cả nắm.”
Vơ đũa cả nắm?
Ôn Ngôn rất kinh ngạc khi con mình học từ vựng ở đâu, vậy mà còn dùng vừa đúng! Rõ ràng đứa nhỏ mới bồ tuổi, có đôi khi một câu nói cũng phải nửa câu mới có thể rõ ràng, sao đi học đầu tiên liền thay đổi?
Lâm quản gia vui mừng cười cười: “Thiếu gia thật sự là thông minh, điểm này theo thiếu gia, không hổ là con cái của Mục gia.”
Ôn Ngôn đột nhiên có loại cảm giác mình mang gen lệch Mục gia, cô thời điểm chính là đứa trẻ rất bình thường, đi nhà trẻ còn khóc nháo mấy cái mới tốt lên, không có sự tự: tin và độc lập như Đoàn Tử.

Cô không tập trung vào việc nuôi dưỡng tính cách của Đoàn Tử, vì vậy đó là do bản tính, cũng không biết nó tốt hay xấu.

Bồi dưỡng tốt sau này mới là trụ cột tài, bồi dưỡng không tốt chính là kẻ gây họa.


Có quá nhiều ví dụ về con nhà giàu phá sản.

Về đến nhà, Đoàn Tử cũng không buồn ngủ, mang theo cặp sách đi hoàn thành bài tập về nhà thủ công được bố trí tại trường.

Ôn Ngôn lặng yên tiến sang một bên hỏi: “Con trai, ở trường thầy dạy cái gì?”
Đoàn Tử khinh thường bĩu môi: “Cái gì cũng không dạy, chỉ dỗ dành những người chưa cai sữa, phiền chết.

Còn để cho con cùng bọn họ chơi đùa, con mới không cần, về nhà bú sữa mẹ đi thôi!”
Ngôn dừng một chút: “Lúc đó con cũng là bú sữa mẹ lớn lên?
Sao con có thể nhìn người khác như vậy?
Bạn bè không thể tách rời khỏi bố mẹ là bình thường, không thể con và những người khác không giống nhau như vậy ghét người khác a.”
Đoàn Tử liếc mắt nhìn ngực Ôn Ngôn một cái: “Con không tin, mẹ căn bản không có sữa.”
Ôn Ngôn đầu đầy hắc tuyến, nóng nảy đứng dậy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm: “Anh mau trở về, con trai anh em không quản được nữa rồi, quá khinh người rồi!”
Đoàn Tử vẻ mặt bình tĩnh: “Chậc chậc, viện binh rồi?
Con mới không sợ, con là nói thật.”
Ôn Ngôn rút đế giày lên muốn đánh, bị má Lưu ngăn lại: “Phu nhân! Thiếu gia còn, không hiểu chuyện, cô đừng thông thường tính toán với cậu! Đánh không được, đánh không được a…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui