Người nào cho anh bày ra sắc mặt này?
Em đi đến nhà hàng của Quý Á Nam anh là không thoải mái, quay đầu lại ngẫm lại cũng không cần thiết phải ầm 1, nhưng anh cũng không thể còn cười vỗ tay tán thưởng?
Miễn là em không phải là một mình đi gặp anh ta, có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Khúc Thanh Ca trầm giọng nói: “Em không phải đi gặp anh ta, em đi ăn cơm, phiền anh làm rõ.”
Diệp Quân Tước xoa xoa mi tâm: “Được, là đi ăn cơm, không phải đi gặp anh ta, được chưa?
Anh sẽ không soi mói từng chữ với em, phụ nữ thực sự là phiền phức.”
Nhuế Nhuế yếu đuối hỏi: “Bố cũng cảm thấy con phiền phức sao?”
Diệp Quân Tước có chút dở khóc dở cười: “Con tính là phụ nữ sao?
Con mới vừa thoát khỏi thời kỳ trẻ sơ sinh, con vẫn còn là một em bé, sau này đừng học mẹ của con, tức giận cá nhân.”
Thứ hai, Đoàn Tử rốt cục mơ ước đi học, con trai đi học đầu tiên, tuy là còn chưa phải là lớp chính thức, Ôn Ngôn vẫn không yên tâm, sợ nhóc kia không quen, ở trường khóc sướt mướt kêu muốn về nhà.
Ngoài dự đoán, Đoàn Tử sáng sớm đã bắt đầu hưng phấn, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào, sau khi đến trường, đem Ôn Ngôn cùng Mục Đình Sâm bỏ lại phía sau, một người hưng phấn đi trước, thậm chí không nhìn lại.
Trái lại những người bạn khác, tất cả đều nắm tay bố mẹ, thể hiện sự từ chối môi trường kỳ lạ, chỉ có một số ít trẻ em là tự làm quen.
Mục Đình Sâm có chút không muốn đi theo: “Hay là em dẫn con vào đi, dặn dò vài câu, chúng ta về trước, tối quay.
lại đón.
Em xem nó như vậy, căn bản cũng không sợ người lạ, thua thiệt em còn thành lo lắng.”
Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Anh chính là thiếu kiên nhẫn, con trai mình còn thiều kiên nhẫn.
Bây giờ nó không sợ hãi, không có nghĩa là đợi lát nữa nó không muốn về nhà, khóc lên thì làm sao bây giờ?
Anh nhìn bố mẹ của những đứa nhỏ khác, đưa con tới đây không có ai rời đi, đầu tiên chờ xem không được sao?”
Mục Đình Sâm không thể lay chuyển được cô, cũng lười cãi nhau với phụ nữ, chỉ có thẻ tiếp tục đi theo Đoàn Tử.
Đoàn Tử nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đối với tất cả mọi thứ ở trường đều rất tò mò, có bạn nhìn thấy cậu, muốn tới gần, cậu cư nhiên vẻ mặt ghét bỏ đi, làm cho đối phương có chút luống cuống tay chân cùng mắt mát.
Ôn Ngôn có chút xấu hỏ, thấp giọng hỏi: “Mục Đình Sâm, con trai anh là tật xấu gì vậy?
Tại sao không chơi với bạn?
Nó như vậy rất làm người ta tổn thương…”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Một thời gian anh cũng vậy, không có gì kỳ quái, nó hoặc là ghét bỏ bộ dạng xấu xí của người ta, hoặc là ghét bỏ đối phương bộ dạng không đúng sở thích của nó.
Mặc kệ trẻ con bao nhiêu, đều giống người lớn,sẽ ở chung với người mình cảm thấy thoải mái.”
” Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, bước nhanh tới nắm lấy tay Đoàn Tử: “Có quá nhiều người, mẹ nắm lấy con, đừng đi lạc.”
Đoàn Tử cứng rắn không để cho cô dắt: “Con đã đi học rồi, không phải là một đứa trẻ, mẹ nắm lấy con như vậy có vẻ như con rất ngây thơ!”
Ôn Ngôn bị kinh ngạc: “Con chẳng lẽ không phải là trẻ con sao?
Chẳng lẽ không ngây thơ sao?
Lúc này con mới đi học mẫu giáo, con mới 3 tuổi! Con học như vậy ở đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...