Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Đồ ăn của em làm sao? Anh không ăn thì quên đi, em tự mình đi ăn!”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, hừ hừ liếc cô một cái.
Đột nhiên nghĩ đến “ánh trăng sáng” của Quý Á Nam, cô vui tươi hỏi: “Mục Đình Sâm, trong lòng anh từng có ánh trăng sáng không? Loại người như anh, sẽ đem một cô giá coi như ánh trăng sáng đề ở trong lòng nhiều năm sao?”
Tim Mục Đình Sâm đối với cô từ trước đến nay không thích nhắc tới tình cảm quá khứ của mình, thuận miệng nói: “Em nói cũng vậy, loại người như anh, tại sao lại có thể có ánh trăng sáng gì? Không ai xứng.”
Không ai xứng?
Ôn Ngôn cô cũng không xứng sao?
Cô nhẹ nhàng đấm anh một cú quyền: “Đúng vậy, một người như anh, mắt cao hơn đầu, ai cũng không với tớianh! Không xứng để anh đặt trong lòng!”
Giọng nnois của cô ít nhiều mang theo chút mùi chua chát, Mục Đình Sâm hết lần này tới lần khác phạm phải tật xấu mà thẳng nam đều mắc phải, không biết là thật sự không nghe ra hay giả vờ không nghe ra: “Đó là tự nhiên.”
Ôn Ngôn không chịu nỏi: “Em cũng không xứng sao? Lúc trước cũng không phải em đuổi theo anh!”
Mục Đình Sâm khẽ nhếch khóe môi: “Không có được mới gọi là ánh trăng sáng, lấy được, đó là cưng chiều đầu tim.”
Không thể không bội phục tài ăn nói của anh, trơn tru được vừa đúng.
Những ngày bận rộn luôn luôn trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt nó đã trôi qua một tuần.
Tiểu Đoàn Tử sẽ đi học vào thứ hai đầu tuần, vẫn còn một kỳ nghỉ hè nữa mới bắt đầu chính thức đi học, đây là đi đăng ký trước để quen với cuộc sống trong trường, chủ yếu cũng thuận tiện học chút gì đó, Tiểu Đoàn Tử ở nhà gây quá rồi, không ai hàng xuống được.
Các vấn đề liên quan đều do Mục Đình Sâm tự mình đi lo liệu, chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, thật đúng là từ bắt đầu, cho dù chỉ là trường mẫu giáo, cũng phải coi trọng.
Cuối tuần rảnh rỗi, Ôn Ngôn lại nghĩ đến món ăn Quảng Đông tại nhà hàng Quý Á Nam, lần trước sau khi đi ăn, mắy lần không đi, vừa lúc cuối tuần muốn cùng Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca tụ tập, cô liền gọi điện thoại cho các cô.
Trần Mộng Dao nghe thấy ăn đương nhiên là miệng đầy bằng lòng, lúc gọi cho Khúc Thanh Ca, trong lúc tán gẫu, Ôn Ngôn nhắc tới chuyện lần trước cô đi nhà hàng Quý Á Nam: “Lần trước mình một mình đi nhà hàng của Quý Á Nam, Quý Á Nam miễn đơn cho mình, mình rất ngượng ngùng, anh ấy còn nói chuyện với mình, Diệp Quân Tước tìm anh áy…”
Nhận thấy đầu dây điện thoại đột nhiên trở nên im lặng, Ôn Ngôn kịp thời dừng lại.
Khúc Thanh Ca cảm xúc kích động hỏi: “Cái gì? Diệp Quân Tước đã tìm cậu ấy? Diệp Quân Tước làm gì anh ây?”
Chuyện này Khúc Thanh Ca hiển nhiên là còn không biết, Ôn Ngôn bắt đắc dĩ cắn cắn môi cánh hoa: “Cái này… tôi có nên xuất hiện không?
Trách tôi trách tôi.
Tôi liền thuận miệng như vậy… Diệp Quân Tước hình như: cũng không làm gì anh ta, lúc tôi nhìn hắn đứng dậy rất thoải mái, có lẽ hai người chỉ là riêng tư gặp một lần đi, Thanh Ca cậu đừng nghĩ quá nhiều, Diệp Quân Tước cũng không ác liệt như vậy, sẽ không tùy tiện liền đem người như thế nào.
Nếu cậu đi hỏi Diệp Quân Tước, chú ý thái độ, đừng làm cho chuyện này nghiêm trọng.”
Khúc Thanh Ca không có biện pháp tỉnh táo lại: “Hắn dựa vào cái gì mà đi tìm Á Nam?
Giữa mình và Á Nam trong sạch, hắn như vậy không phải rất quá đáng sao?
Mình cũng không phải chưa từng ở với anh ta, tại sao anh ta vẫn muốn làm điều đó?
Cậu không nghĩ thâm tình đến chậm so với cỏ đều hèn hạ sao?
Huống chỉ đây còn không nhất định là thâm tình, chỉ là quen mình giống như một con chó vẫy đuôi bên cạnh hắn như thế nào cũng không đuổi được!”
Trong lời nói kịch liệt toát ra là Khúc Thanh Ca trước đây ở’ bên cạnh Diệp Quân Tước lòng chua xót, Ôn Ngôn lúc này cũng ít nhiều có thể cảm nhận được Khúc Thanh Ca trước đây trong lòng khổ sở đến mức nào: “Thanh Ca, cậu thoáng yên tĩnh một chút, nếu bây giờ cậu đi chất vấn Diệp Quân Tước, chỉ biết làm hỏng chuyện, nam nhân vốn về phương diện tình cảm liền có chút gia khí, phương thức xử lý của cậu phải đúng, nếu không chính là càng tô càng đen.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...