Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Buổi tối, Khúc Thanh Ca gọi điện thoại tới, nói nhà hàng của Quý Á Nam ngày mai khai trường, mời các cô cùng đi một chuyện.

Loại chuyện này, Ôn Ngôn khẳng định không từ chối được, đồng ý.

Mục Đình Sâm không vui: “Em và cái tên Quý Á Nam rất quen thuộc sao? Cậu ta khai trương nhà hàng em đến làm gì? Nhàm chán.”
Ôn Ngôn không thèm để ý anh, đứng trước gương bôi mỹ phẩm dưỡng da, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng lên, trên mặt dễ ra dầu, nhưng mà may làn da vẫn tốt, không nồi mụn.

Người nào đó không được đáp lại, trầm trầm nói: “Không cho phép đi!”
Ôn Ngôn quay đầu lại nhìn anh: “Bạn của bạn cũng là bạn, đã đều gọi em đi, em làm sao có ý tứ không đi được chứ?

Chỉ đi một chuyền thôi, anh làm gì nhỏ mọn như vậy? Em không biết trong đầu anh suốt ngày nghĩ cái gì, mặc kệ anh suy nghĩ gì, em cũng không nghĩ để ý tới.

Có phải cuối tuần anh rảnh đến hoảng không? Ngày mai mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty nhiều một chút, không phải anh muốn tài bồi con của anh sao? Bé con phải dạy dỗ từ nhỏ, đừng đợi sau này không thành thì khóc chết anh.”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, kéo chăn, nằm xuống giả chết.

Ôn Ngôn thở dài, từ giọng nói của anh có thể nghe được anh là nói thật hay nói đùa, chuyện ngày mai cô đến chỗ Quý Á Nam cũng không phải không thể thương lượng, anh cũng chỉ thuận miệng nói không cho cô đi thôi.

Chăm sóc xong mặt mình, Ôn Ngôn hài lòng cười cười với gương rồi mới tắt đèn lên giường đi ngủ.

Người vừa mới nằm xuống, liền bị Mục Đình Sâm ôm vào trong ngực: “Thơm quá…”
Cô hoạt bát đem mặt tiến tới: “Thơm đúng không? Vậy cho anh thơm một chút.”
Mục Đình Sâm chỗ đó trải qua được dạng này “khiêu khích” của cô? Trực tiếp hôn vào môi cô: “Chuyện anh muốn không chỉ là hôn mặt…”
Hôm sau, Mục Đình Sâm vậy mà thật sự mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty, Ôn Ngôn cũng rảnh rỗi, rời giường chuẩn bị một trận, đi tụ tập cùng Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao.

Đi dạo xung quanh một vòng, gần đến buổi trưa, máy cô mới đến nhà hàng của Quý Á Nam.


Không thể không nói, Quý Á Nam rất có tư duy, bất luận là chủ đề nhà hàng hay cái gì, đều thiết kế vô cùng tốt, cho nên ngày đầu tiên khai trương đều đã có người gần như kín hết chỗ.

Đồ ăn chính của nhà hàng là món Quảng Đông, lúc trước Ôn Ngôn cũng không ăn ít món ăn Quảng Đông, ở đây, món ăn Quảng Đông vẫn là tương đối được hoan nghênh.

Quý Á Nam sớm giữ lại vị trí cho các cô, đang thưởng thức món ăn, Ôn Ngôn có chút thoáng bị kinh ngạc, đồ ăn ở nhà hàng của Quý Á Nam, so với tất cả các món Quảng Đông mà cô từng ăn đều ngon hơn, đều rất đặc biệt.

Khúc Thanh Ca cũng là khen không dứt miệng: “Xem ra A Nam là dự định ở lại trong nước phát triển trường kỳ, mở nhà hàng này, anh ấy cũng dụng tâm, nhà hàng này đẳng cấp không thấp, ngày đầu tiên khai trương người nói liền không dứt, có thể là bởi vì Quý gia đạo lý đối nhân xử thế tốt, nhưng dạng nhà hàng này, nhất định có rất nhiều khách hàng quen, về sau chuyện dựa vào chính là tính chất của đồ ăn.”
Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đều thích ăn món ăn Quảng Đông, Trần Mộng Dao càng lớn tiếng: “Về sau muốn ăn món ăn Quảng Đông, liền đến nơi này, mình chỉ là đơn thuần thích, thật không phải nói không, mùi vị thật tuyệt!”.

ngôn tình hài
Lúc ăn được một nửa, Quý Á Nam mới ra đến chào hỏi với mấy cô: “Ngại quá, vừa rồi thực sự quá bận rộn, mọi người muốn ăn cái gì cũng đừng khách khí, tùy tiện gọi, tôi để phòng bếp cố ý để ý bàn mọi người, đều là ưu tiên mang thức ăn lên cho mọi người, không cần chờ quá lâu.”

Trần Mộng Dao nói đùa: “Anh thật tốt…”
Quý Á Nam nhìn cô: “Đó là đương nhiên, người một nhà mà, khẳng định phải chiếu cố, mọi người là bạn của Thanh Ca, cũng chính là bạn của tôi, không cần khách khí.

Tôi đi trước, mọi người từ từ ăn đi.”
Nhìn Quý Á Nam đi xa, Trần Mộng Dao thấp giọng hỏi: “Thanh Ca, có phải anh ấy thích cô? Hoặc là nói… đã từng thích cô? Hai người không phải là bạn thuở nhỏ? Là môn đăng hậu đối, trai tài nữ sắc, trước kia từng có loại ý nghĩ này không? Trong mắt của tôi, một người con trai đối tốt với một người con gái, ngay cả người bên cạnh đối phương cũng đối tốt như vậy, thế nhất định là không đơn thuần!”
Đáy mắt Khúc Thanh Ca lướt qua một tia bối rối: “Mộng Dao cô nói linh tinh cái gì đó? Đừng để cho người khác nghe thấy được… tôi và cậu Thật cũng chỉ là bạn thuở nhỏ mà thôi, trước đó thật nhiều năm không gặp mặt, liên hệ cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Từ lúc cậu ấy tốt nghiệp đại học đã ra nước ngoài rồi nước ngoài, thích cái gì chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui